Cái Móc Khóa

Chương 6




Hà đứng trước cửa lớp, một mình. Rất ít khi đi học sớm như vậy, không biết thì ra giờ này lớp cũng không có ai đi học. Cầm khư khư cái ba lô, chờ đợi, cũng chẳng biết chờ đợi cái gì nữa. Trời hơi âm u, gió rít nhẹ, lành lạnh, sân trường sạch sẽ bỗng lác đác xuất hiện những lá vàng rơi xuống. Trường không trồng nhiều cây xanh lắm, đó đều là các cây được trồng mới sau trận bão năm ngoái. Cây non nớt, đã có những lá rụng rơi. Gió thốc nhẹ, lá lăn xào xạc trên sân, tung lên một vòng, rơi xuống, vẫn nhẹ tênh. Phía lớp kia sáng đèn, có tiếng ồn ào nho nhỏ. Có lẽ đó là lớp đến sớm trực trường, vừa trực xong nên giờ vào lớp nghỉ.

Nhưng dẫu sao, trường giờ vẫn thật yên tĩnh, ít nhất so với thường ngày ồn ã.

Một sắc thái mới của ngôi trường mà giờ Hà mới phát hiện ra? Cũng có thể do tâm trạng mà sinh ra ảo giác, vì vốn dĩ trường ngày nào cũng vậy thôi...

- Hà, sớm vậy?

Hà ngẩng lên, mỉm cười với Hoài Ngọc. Hoài Ngọc cười lại, lấy chìa khóa ra mở cửa lớp. Nhà Ngọc ngay gần trường, nên việc giữ chìa khóa do cậu ấy đảm nhiệm. Cửa mở ra, Hoài Ngọc vừa đi vào vừa hỏi:

- Cậu hôm nay sao đi sớm vậy?

- Vì ở nhà chán quá mà.

Hà để cặp vào chỗ mình, ngồi thẫn ra. Hoài Ngọc bật đèn lên, thấy Hà như thế, liền đi đến:

- Cậu làm bài tập chưa?

-...Tớ làm rồi. Mà sao hỏi vậy? Cậu chưa làm?

- Không... tớ cũng làm rồi.

Cả hai im lặng một lúc. Chính xác là chẳng nghĩ ra gì để nói nữa. Hà quay mặt ra, nhìn qua cửa sổ. Bắt đầu thấy sắc vàng nhạt ló ra, xen sắc xanh, xám lẫn lộn trên bầu trời. Bắt gặp một cơn gió thoảng. Hương vị sớm mai, nhẹ nhàng, nhưng hơi buồn...

Bất chợt:

- Tớ có chuyện muốn nói với cậu. Nhưng cậu đừng nói là tớ kể.

Hà quay mặt sang, bỏ đi nét thẫn thờ, trở lại bộ dáng lạnh nhạt, vẻ chăm chú nghe. Ngọc nhìn Hà dò xét một lúc rồi mới nói:

- Thực ra hôm tập trước, Linh nói là không muốn cậu đến nữa. Hình như Hoa có vẻ đồng tình.

Hà im lặng một lúc. Ngọc có vẻ chờ đợi. Chợt Hà cười:

- Chỉ vậy? Tớ còn đang chờ cậu nói tiếp. Tớ cũng định lần sau không đến nhà Hoa nữa. May là các cậu ấy cũng nghĩ vậy.

Hoài Ngọc lúc đầu ngạc nhiên, sau đó hiểu ra, liền cười đùa:

- Nhưng cậu lôi kéo tớ và Huyền vào đấy. Định bỏ bọn tớ à?

Tiếng cười của Ngọc thực sự rất êm tai. Hà hơi cúi xuống, giọng tí xíu:

- Không có tớ ở đấy thì càng tốt chứ sao? Nhưng kể cũng chán thật. Tớ chỉ có mỗi Hoa là bạn...

***

Trên căn phòng rộng quen thuộc, tiếng nhạc sôi động từ chiếc laptop. Hoa, Linh, Lan và hai bạn nữ khác nhảy những động tác dứt khoát, say mê. Chiếc laptop im lìm trên cái giường trống trơn.

***

Tiếng trống báo hiệu ra chơi. Cả lớp reo ầm lên. Cô giáo Tâm phải gõ thước giữ trật tự, nhưng chẳng được tác dụng gì.

- Bài tập về nhà! Bài 1,2,3,5,6 trang 23,24. Các em nhớ làm bài đấy, hôm sau cô kiểm tra.

Học sinh mau chóng chép vào vở. Cô Tâm cất đồ vào cặp đen, đi ra giữa lớp. Cả lớp đứng lên chào.

- Lớp nghỉ!

Cô giáo nói xong rồi ra khỏi. Lớp giờ ồn kinh khủng. Hà cất sách vở vào cặp, quay xuống nhìn Hoa, nhưng thấy Hoa đã vui vẻ chạy ra chỗ Linh, kéo thêm Lan nữa, rôm rả nói chuyện ra khỏi lớp. Hà ngồi lại chỗ, khẽ lắc đầu xua đi, rồi gục xuống bàn. Một lúc sau, Hoài Ngọc đứng trước mặt Hà, tò mò:

- Cậu ngủ hay sao?

Hà từ từ dậy, cười nhẹ:''Không.", rồi ngồi dịch vào trong, nhường chỗ cho Ngọc ngồi.

- Trông cậu giống như mới ngủ dậy thật đấy.

Ngọc ngồi xuống, vẫn không quên trêu ghẹo. Hà cười trừ, rồi lảng sang chuyện khác:

- Nhóm nhảy mấy hôm nay tốt chứ?

Hoài Ngọc nhún vai, vẫn cười:

- Tớ không biết. Mấy hôm nay không đến.

Hà giờ đã tỉnh ngủ, không nén ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại vậy?

Hoài Ngọc tỉnh bơ, trả lời như chẳng phải chuyện lớn gì, mà đúng là như vậy:

- Chán quá nên bọn tớ ra rồi. Ở nhà ngủ còn hơn. Mà bọn nó cũng có người khác vào.

Hà không hiểu sao, lúc đó mình lại thấy vui len lỏi, vẻ mặt cũng tươi hơn hẳn:

- Vậy hả?

- Ừ. Không tập nữa nên chiều nay tớ và Huyền rủ học ở nhà tớ. Toán nhiều bài quá!

Hà suy nghĩ một lúc, vẻ ngập ngừng hỏi:

- Vậy... tớ sang học cùng được không? Ở nhà chán quá...

Ngọc rất thoải mái đồng ý, còn không quên dăn dò, chính xác là đe dọa:

- Tớ nói trước, chỉ học thôi, không chơi bời đâu đấy.

Hà gật đầu, mỉm cười.

____________

Chuyện nhỏ nhỏ:

Hoài Ngọc và mẹ đang loay hoay cắt tiết ngan. Đúng lúc Huyền qua chơi nhìn thấy, vậy là liền xông xáo ra giúp đỡ. Huyền kẹp con ngan lại, cầm dao lên, bằng một động tác dứt khoát, chọn đúng vị trí tử huyệt, con vật giẫy một tí rồi lăn ra chết. Con còn lại cũng không thoát khỏi số phận bi kịch.

Hai mẹ con Hoài Ngọc ngạc nhiên mãi. Mẹ Ngọc quyết định giữ Huyền lại ăn cơm, còn khen Huyền giỏi. Huyền cười hì hì:''Cháu thế này còn bình thường. Chứ mẹ cháu làm một lúc hai con còn nhanh hơn cháu nữa.".

Ngọc cảm thán:"Nghề gia truyền có khác!''.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.