Trong lớp, vào buổi chiều học thêm, học sinh mặc thường phục, cũng ít mặc áo khoác cho mùa đông hơn. Nắng ấm bắt đầu lên rồi. Cái loa nhỏ đặt lên bàn học, đang phát một ca khúc nhạc trẻ nào đó. Lớp có ít học sinh. Bỗng xôn xao lên. Nhiều học sinh đi vào lớp, nói cười. Có đứa mang một túi đầy.
Bích kêu lên, hướng sự chú ý:
- Này, có sung đấy! Ăn chung không?
Cả lớp nhao lên. Có đứa con trai nhảy xổ ra mà hỏi:
- Sung mới trộm được hả?
''Mãi mới lấy được đấy!'',''Có cả muối đấy!'',''Các bạn ăn thôi nào!'',''Ăn thôi!'',''Ăn thôi!'',...
Nhóm bày túi đầy ra bàn một dãy kia, đổ xung ra, bày cả muối ra. Các học sinh vây xung quanh ăn. Chỉ số ít không ăn cùng.
''Cái này ngon đấy!'',''Muối đâu? Muối đâu?'',''Bọn mày trộm đâu vậy?'','' Ăn nhiều vào!'',''Ê, cái đấy tao lấy mà!'',...
Những tiếng xôn xao như vậy cứ tiếp diễn. Một học sinh cầm loa nhỏ lên, mở bài nhạc khác. Vừa làm vừa kể:
- Hình như cô Tuyết về rồi đấy.
Học sinh hơi sững lại, rồi chợt tranh nhau hỏi dồn:''Ai nói?'',''Sao mày biết?'',''Về khi nào?'',...
Học sinh đó bỏ loa xuống, lấy thêm một ít sung, chấm muối:
- Con Thanh lớp C kể nó đi xe thì gặp cô cũng đi xe mà.
Nói xong cắn phập một miếng, nhai sung, nhìn lên Bích. Bích hơi đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh trở lại vẻ cười cợt:
- Về thì sao? Mọi chuyện xong rồi. Mặc xác!
Nhưng những đứa khác trong bọn lại không bình tĩnh như thế, đứa này nói lại đứa khác nói.
- Vậy là chiều nay bà Tuyết dạy hả?
- Chán thật! Đang được bà Châu dạy hay...
- Ừ, học cô Châu như chơi đấy. Đâu như cô Tuyết.
...
Huyền, Hoài Ngọc, Hà ngồi bàn dãy kia, nghe hết đoạn vừa rồi. Đã quá quen rồi, dù sao cũng chẳng phải chuyện mình, Huyền chả quan tâm. Chỉ là hơi bực bội vì bọn nó cứ phát bài này mãi. Huyền quay ra hỏi Hà:
- Cậu thấy bài này thế nào?
- Tớ chịu. Tớ có biết gì về nhạc đâu.
Hoài Ngọc chen vào:
- Tớ không thích những bài yêu đương. Nghe chán lắm!
Huyền gặp người cùng lý tưởng, tiếp tục tỏ vẻ bực bội:
- Ừ, chẳng ra sao. Tớ thích ca khúc của Davichi hơn.
- Nhưng nhạc buồn lắm.
- Đâu? Davichi cũng có bài nhạc vui. Nhưng tớ quên tên bài rồi. Để khi nào nhớ tớ nói cho.
Hà nhìn lên hai đứa bạn đang hăng say nói, bất chợt thở dài. Tiếp tục nhìn bàn.
- Bọn nó nói cô Tuyết về đấy.
Hoài Ngọc quay ra nhìn Hà, gật đầu nhẹ:
- Ừ, phải về chứ?
- Nhưng Hoa vẫn chưa đi học.
Giọng Hà càng nhỏ đi. Huyền bên cạnh không hiểu:
- Khi nào nó hết đau thì sẽ đi học thôi.
- Nhưng mà...
Hà thở dài. Ngọc thấy không ổn, hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì?
Hà gục đầu xuống bàn, im lặng. Đoạn hội thoại hồi trước cứ thế vang lên, rõ ràng lắm.
'' Tớ sẽ xin chuyển trường. Tớ không muốn học trường đó nữa.''- ''Thật?''-''Thật.''.
Lại tiếp tục thở dài. Huyền thầm thì với Hoài Ngọc:
- Hà sao thế?
Ngọc đưa tay lên làm kí hiệu im lặng. Huyền nhún vai.
Chợt có đứa con trai hớt hải từ ngoài chạy vào lớp:
- Cô Tuyết đang ở cầu thang, chuẩn bị vào lớp đấy. Dọn dẹp mau lên!
Học sinh đang rôm rả ăn sung, nói chuyện, nghe thế, lại hỏi dồn:''Thật sao?'',''Cô lên rồi à?'',''Sao mau vậy?'',''Mau mau dọn đi anh em ơi!'',''Dọn nhanh lên!'',...
Bích đứng phắt dậy, quát:
- Việc gì phải cuống lên! Đã trống vào lớp đâu mà lo.
Học sinh nam báo tin kia vội giải thích:
- Nhưng mặt cô hằm hằm. Chắc đang tức giận lắm đấy! Mau mau dọn rồi ngồi đúng chỗ.
Nói rồi cậu ta chỉ tay về phía một cậu trai cầm loa nhỏ:
- Tắt! Tắt mau lên!
Đứa kia giật mình, vội vã tắt loa đi. Học sinh đã dọn xong bàn sung, nhét vào bàn cuối, rồi lục tục về chỗ ngồi.
***
Cô Tuyết rảo bước nhanh vào lớp. Học sinh nghiêm chỉnh đứng lên chào.
- Tôi vừa từ Ủy ban xã về.
Cô nói rồi phất tay cho học sinh ngồi, bản thân cũng ngồi xuống, tiếp tục nói nhanh, rõ ràng, giọng rất nghiêm:
- Bây giờ những ai liên quan đến vụ đánh nhau đứng lên cho tôi!
Cả lớp im lặng lạ. Bầu không khí căng thẳng. Học sinh lén quay ra nhìn nhau. Cô giáo tiếp tục, giọng đanh:
- Tự nguyện đứng lên hay để tôi phải chỉ thẳng mặt đây?
Lớp trưởng rụt rè hỏi:
- Vụ đánh nhau gì thưa cô?
Giọng cô giáo vẫn không nhẹ hơn:
- Mới trưa nay, có người ở Ủy ban xã thấy học sinh trường này, mà họ nói chính xác là học sinh nữ lớp 9B này, đến trường xã khác đánh học sinh trường đó! Bây giờ, ai tham gia vụ đánh nhau này, đứng lên! Họ nói rõ đấy là những ai rồi. Bây giờ tôi cần sự tự nguyện. Ai thì đứng lên, đứng làm mất thời gian của lớp!
Cô giáo dừng lại. Học sinh bên dưới càng im lặng.
Bỗng, Bích đứng lên, nhìn thẳng cô. Bắt gặp ánh mắt cô Tuyết, lại hơi cúi đầu. Hoài, Vy, Tuyết, Trâm thấy thế cũng lần lượt đứng lên. Bất giác nhiều học sinh nhìn về chỗ Linh. Linh trợn mắt:
- Tớ không có tham gia đánh nhau. Sao các cậu lại nhìn tớ?
Các học sinh quay lên, nhưng một số vẫn lén nhìn về chỗ Linh. Linh còn định giải thích, nhưng bị giọng trầm thấp chậm rãi của cô Tuyết cắt ngang:
- Họ nói là cũng thấy cô đấy, cô Linh.
- Nhưng em không tham gia đánh nhau...
Chưa nói hết câu, cô Tuyết gõ thước mạnh xuống bàn, quát:
- Nhưng họ nói rõ ràng là thấy cô ở đấy. Bây giờ cô đứng lên!
Nghe tiếng quát, Linh đành đứng dậy. Học sinh dưới lớp lại càng cúi chặt mắt xuống, im re, chẳng dám có một cử động nào.
- Em chỉ tham gia đánh bạn Hoa thôi. Em không tham gia đánh nhau trong vụ này.
Linh càng cố giải thích, lại làm cô Tuyết thêm tức giận thôi.
- Không đánh nhau thì cô cũng ở đấy cổ vũ đánh nhau. Nếu không sao có người thấy cô ở đấy? Việc đánh nhau thì có gì hay ho mà xem, mà cổ vũ. Cô đứng yên đấy! Việc đánh cô Hoa tôi còn chưa nói đâu. Tranh thủ lúc tôi không ở đây các cô làm loạn lên à? Bây giờ, tôi không muốn nói gì nữa. Sự việc đã vượt quá sự kiểm soát của tôi. Nó không còn trong phạm vi một lớp, một trường này nữa mà lên đến xã rồi. Xã thích giải quyết sao cũng không liên quan đến tôi nữa. Có kiện cáo gì thì mấy người cứ lên xã mà làm việc. Tôi mặc kệ! Các cô có bị đuổi học đi nữa thì các cô cũng tự chịu lấy, không thì bố mẹ các cô chịu lấy! Con dại cái mang! Tôi chỉ là chủ nhiệm thôi, không có khả năng chịu hết được tội cho các cô! Bố mẹ các cô thì cứ lên ''Trăm sự nhờ cô'', trăm sự cái gì? Chủ nhiệm như tôi chỉ chịu được một sự hai sự thôi sao chịu hết được cả trăm như thế! Dạy các cô các cô có nghe bao giờ không? Tôi nói bao nhiêu lần rồi, giao du với mấy đứa Bán công ăn chơi đấy thì cứ mà liệu hồn. Mấy đứa đấy tên thuộc diện đầu trong sổ đen công an xã đấy! Bọn nó rủ đi đánh nhau cũng tí tởn đi cơ, rồi bọn nó bảo cướp của giết người bỏ nhà cũng theo hả? Mà này cô Bích, tôi cũng biết gia cảnh nhà cô, biết tiếng cô lâu rồi. Cũng thì rắn mặt lắm! Băm không lỗ, bổ không vằm, ném sông thì nổi, ném ao không chìm! Sau này cứ giữ cái thói đấy chẳng biết có thằng tử tế nào chịu rước về cho?
Cô Tuyết nói một thôi một hồi. Lớp im re. Vì thế chỉ nghe tiếng cô quát. Quát xong, cô nhìn một lượt các gương mặt học sinh đứng lên, khẽ thở hắt.
Tiếng trống vào học. Cô Tuyết ngồi xuống ghế, lần này nói nhẹ giọng hơn nhiều:
- Tôi nói xong rồi. Các cô liệu mà thay đổi đi! Còn việc xử phạt thế nào là do Nhà trường. Nhà trường không xong thì lên cấp cao hơn. Thế thôi! Việc của cô Hoa, bố mẹ các cô cũng phải bỏ tiền ra mà bồi thường, thuốc men cho cô ấy. Không nghĩ đến tôi người ngoài thì chí ít cũng biết nghĩ cho bố mẹ các cô đấy! Bây giờ lại việc này nữa...
Cô thở dài. Rồi phất tay cho tất cả ngồi xuống. Cả lớp vẫn chìm vào im lặng.
Linh lẩm bẩm:''Rõ ràng mình không có đánh...''.
Hoa bên ngoài đã đứng lâu. Nghe cô giáo mắng trong lớp, không dám vào thưa. Thấy không khí dịu bớt, lúc này mới ra giữa cửa đại, xin phép:
- Xin phép cô em vào lớp.
Cô Tuyết nhìn về phía cửa, thấy Hoa cúi đầu, vẫn chưa hết giận, giọng mỉa:
- À, cô Hoa đấy hả? Hôm nay, cô chịu đi học rồi sao? Cô thì cũng trí trá lắm. Các cô lên thế giới ảo thì nói xấu nhau, rồi cãi nhau trên face, nên ở thế giới thực thì bị đánh đòn thật như thế! Thôi cô vào chỗ đi!
Hoa lủi thủi vào chỗ ngồi, lấy sách vở từ cặp xếp lên bàn. Hà quay xuống nhìn Hoa, nhưng rất nhanh, liền quay lên.
Cô Tuyết lấy sách từ cặp đen ra.
- Tất cả mở vở ra. Mấy hôm nay cô Châu dạy đến đâu rồi?
__________________
Chuyện nhỏ nhỏ:
Thằng anh dịp Tết về nhà, cho Hoài Ngọc điện thoại cũ của nó, lên mạng được. Hoài Ngọc dần quen với môi trường facebook. Lúc đầu chỉ là nhắn tin với Tuấn Kì, sau bắt đầu lục mò quen với một số anh chàng khác.
- Cậu cuối cùng chọn ai? Mới hay cũ?
- Tớ coi thằng mới chỉ là chơi đùa thôi. Nhưng Tuấn Kì bây giờ cũng lạnh nhạt với tớ nữa.
Một lần, vừa nãy lên face nhắn ''chồng''-''vợ'' với người mới quen. Tự dưng nhận tin nhắn điện thoại của Tuấn Kì:''Vợ đang làm gì vậy?''.
Sợ hết hồn, Ngọc lên face xem thấy Tuấn Kì hoạt động một ngày trước, mới yên tâm nói:''Vợ đang học''.
''Vậy vợ học đi. Đừng nhớ chồng đấy!''
Buông điện thoại xuống, Hoài Ngọc thở dài. Thực sự không biết làm sao nữa cho phải. Chợt nhớ đến một tin nhắn hồi trước của Tuấn Kì:''Nếu vợ không bỏ chồng thì chồng sẽ đợi vợ học xong chúng ta lấy nhau nhé!''