Cái Móc Khóa

Chương 13




Hôm nay là thứ hai, ngày đầu tuần. Trời miền Bắc lại bắt đầu trở rét. Trong trường vì thế xuất hiện nhiều học sinh mặc áo đồng phục xanh trắng mùa đông. Trong lớp học, học sinh tụ tập nhiều ở ba bàn đầu dãy ngoài, xoay quanh bọn Linh, Bích trung tâm. Huyền ngó chuyện, rồi quay ra thủ thỉ với Hà và Ngọc bên cạnh:

- Bọn nó lại nói đến vụ đánh nhau hôm trước.

Hà ngồi trong, ho một tiếng, nắm chặt thêm cổ áo:

- Hôm nay trời tự dưng lạnh nhỉ?

Nói xong, tiếp tục ho. Tay vội luồn vào túi áo mỏng. 

- Chắc về nhà phải uống thuốc rồi.

Ngọc trông Hà như thế, lại nghe câu nói của Huyền, mỉm cười, tay co ro trong túi áo:

- Gió lạnh lắm cũng không xua được lửa trong tiết chào cờ đâu.

Huyền cười nắc nẻ:

- Cậu nói hay đấy! Tớ kết nhất câu đó trong ngày!

Nói còn làm bộ dáng tuyên dương. Xong thì bóp cằm, vẻ nghĩ ngợi, miệng nhếch lên, lẩm bẩm nói:

- Bọn nó sẽ được ''tuyên dương'' trước toàn trường. Nếu cô giáo không nghỉ thì lịch còn hay hơn.

Hoa liếc mắt nhìn bộ dáng tiếc nuối của Huyền, xong không thèm để ý nữa. 

Một tiếng ho nhỏ. Hà run người, càng cố rúc gần Hoài Ngọc hơn. Ấm hơn chút rồi.

Có tiếng trống báo ra. Hà, Ngọc, Huyền cầm ghế đỏ theo dòng học sinh ra khỏi lớp. Những tiếng nhố nháo xen vào bước chân vội:''Chào cờ rồi!'',''Bọn mày chuẩn bị nghe mắng đấy!'',''Sắp có kịch rồi.'',...

Bích vẫn ngồi lên bàn, hếch cằm lên, miệng hơi nhếch:

- Sợ gì? Đứng trên sân khấu đọc kiểm điểm là được.

Linh bên cạnh, mắt vẻ không cam tâm:

- Mày thì tốt rồi. Tao ở nhà thì bị bà già tịch thu điện thoại, còn không cho tối đi chơi nữa.

Bích nhún vai, rồi ghé sát Linh, càng cười lớn:

- Vậy mày ngủ với thằng ấy thật hả?

- Này, đừng nói linh tinh. Đấy là xúc phạm tao đấy!

Thấy Linh phản ứng mạnh như vậy, Bích cũng chỉ tiếp tục cười, giọng mỉa, ngân dài:

- Ừ, xúc... phạm...

Một đứa con trai trông quanh lớp chẳng còn mấy đứa, nhảy khỏi chỗ, kêu lên:

- Thôi đi! Xuống mau lên. Còn bọn mình thôi đấy.

Bích nhảy xuống, giọng vẫn đầy bỡn đời:

- Xuống thì xuống!

***

Sân chất đầy học sinh đang đứng hát bài Đội ca theo nhịp trống. Tiếng hát không lớn, có đứa không hát, có đứa cười đùa. Nga trên sân khấu, tay cầm micro. Đội cờ, đội trống đứng sau. Hai bên cánh gà là các thấy cô đang đứng nghiêm trang. 

Tiếng hát dừng. Nga lúc này cầm micro lên:

- Em xin kính mờ các thầy cô giáo cùng các bạn ngồi xuống. Mời đội cờ, đội trống về vị trí. Em xin kính mời thầy hiệu trưởng lên nhận xét và đề ra phương hướng hoạt động tuần tới. Em xin kính mời thầy!

Bình thường sẽ là Nga đọc kết quả tuần của các lớp. Nhưng hôm nay mời thầy hiệu trưởng lên luôn. Ai cũng biết có việc xảy ra. Cả trường hơi ồn lên. Xì xào.

Thầy hiệu trưởng tay cầm theo một ít giấy tờ gì đó, lên sân khấu. Nga đưa micro cho thầy rồi xuống vị trí lớp.

Tiếng thầy khàn khàn vang lên:

- Trong tuần qua trường chúng ta đã xảy ra một vi phạm rất nghiêm trọng. Đó sự việc nhiều học sinh nữ đánh tập thể một học sinh nữ khiến bạn nữ này bị ngất và phải đưa đến trạm xá. Sự việc này là vi phạm nghiêm trọng quy định của trường, thậm chí của cả pháp luật. Nhà trường đã làm việc với các học sinh và phụ huynh. Trong tiết chào cờ ngày hôm nay, Nhà trường chính thức thông báo với toàn trường về sự việc này và chính thức xử phạt với các học sinh vi phạm.

Thầy kéo lại kính, nhìn vào tờ giấy:

- Em Lâm Ngọc Mỹ Linh, em Trần Ngọc Bích, em Nguyễn Thị Hoài, em Trần Thị Kim Tuyến, em Vũ Ánh Vy, em Phạm Thùy Trâm lớp 9B mang bản kiểm điểm lên trên này. Các em lên nhanh, không làm mất thời gian.

Nhiều học sinh ngoái đầu tìm. Bích cười nhăn nhở, đứng lên đầu tiên, cầm một tờ giấy đi lên. Năm bạn nữ kia thấy thế, cũng lần lượt đứng dậy, đi theo. Tất cả xếp thành một hàng trên sân khấu. Thầy hiệu trưởng tiếp tục nói:

- Bây giờ thầy sẽ đọc Quyết định xử phạt:

''Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam

Độc lập tự do hạnh phúc...''

Tiếng ồm khàn của thầy vang rõ trong tiếng xôn xao của học sinh. Bích trên sân khấu vẫn cười, hất hất cằm với mấy đứa con trai lớp mình phía dưới. Linh cúi mặt, không rõ biểu cảm sao. Huyền ngồi dưới, che miệng cười thầm. Thật muốn cười lớn, nhưng nếu để bọn nó nhìn thấy, rất không hay. Hà ngồi dưới, thấy một cảnh trên sân khấu, vẫn giữ một vẻ lạnh nhạt thường thấy.

Phạt thì sao chứ? Vẫn đánh đấy thôi!

Khụ! Một tiếng ho nhẹ. Làn gió mỏng, lạnh buốt chợt lướt nhẹ.

Trên sân khấu, hiện tại, Linh đang một tay cầm bản kiểm điểm, tay kia cầm micro, đọc lên:

''... Em đã cùng các bạn Bích, Hoài, Tuyến, Vy, Trâm đánh bạn Hoa ở cổng phụ. Em nhận thấy mình sai và hứa sẽ chịu xử phạt theo quyết định của Nhà trường. Em hứa sẽ không vi phạm lần nữa. Nếu vi phạm em sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm trước Nhà trường.

Người làm kiểm điểm

Linh

Lâm Ngọc Mỹ Linh''

Linh đọ xong, ngẩng lên, chút nhăn mặt khi nhìn xuống toàn trường, vội nhét micro vào tay Bích. Bích cầm lấy micro, giơ tờ giấy lên trước mắt. Khẽ nhấc giấy xuống, khóe miệng nhấc lên rõ ràng. Thấy chỗ lớp có phản ứng lại, mới bắt đầu đọc:

"Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam...''

____________________

Chuyện nhỏ nhỏ:

Hoài Ngọc có một tật xấu, dù Ngọc có không thừa nhận thì hai đứa bạn Hà và Huyền tuyệt đối nói đó là tật xấu. Đó là Ngọc luôn quá chú ý đến đẹp xấu bên ngoài.

- Cậu thấy tớ có xinh không?

Hà phải quay đầu lại nhìn ngán ngẩm nói:

- Đây là lần thứ mấy cậu hỏi tớ câu đấy rồi?

- Không được đánh trống lảng. Cậu trả lời đi!

- Cậu xinh.

- Cậu chỉ trả lời cho có thôi.

...

Lần khác.

- Cậu thấy tớ có xinh không?

- Xinh.

- Xì! Trả lời nhanh như vậy, chắc chắn là nói dối. Cậu chỉ trả lời chống chế mà thôi.

...

Lần khác.

- Cậu thấy tớ có xinh không?

-... Da hình như hơi sạm, có mụn.

- Cậu dám chê tớ!

...

Lần khác.

- Cậu thấy tớ với Liên ai xinh hơn?

-... (cậu còn muốn tớ trả lời thế nào?)

- Sao cậu không trả lời? Rõ ràng là tớ xinh hơn. Cậu chỉ cần nói là tớ là được!

...

Lần khác.

- Cậu thấy tớ với Huyền ai xinh hơn?

Bây giờ còn muốn so sánh với cả Huyền nữa sao?

- Tất nhiên là cậu xinh hơn!

Chắc chắn Huyền cũng trả lời như vậy nên không hề phân vân đắn đo trả lời. Vậy mà Ngọc xụ mặt:

- Cậu nói dối. Da tớ đen này, có mụn này. Bụng cũng có mỡ nữa. Tóc thì xơ...

- ... (Cậu đang định lừa tớ nữa à?)

- Huyền cũng nói giống cậu. Các cậu chẳng ai nói thật!

- Cậu xinh hơn, thật đấy! Huyền xương nhọn hoắt, đâm rất đau. Cậu ấy toàn da bọc xương thôi.

Ngọc hờn dỗi bỏ đi.

...

Lần khác.

Hết chịu nổi, Hà nói:

- Vậy tớ với cậu, ai xinh hơn?

- Tất nhiên là tớ rồi.

- Bởi vậy mới nói, ít nhất cậu còn xinh hơn tớ, đâu cần lo gì.

- Cậu thì nói làm gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.