Sau khi bày ra một tô cơm "tró" siêu chất lượng thì Bàng Linh và Châu Tiểu Á cũng bắt đầu trò chuyện với Đàn Tâm. Mặc dù trong mắt của hai cô gái kia thì Đàn Tâm là người mới, nhưng khi họ nhìn sang anh trai của cô ấy thì lại có chút rén nhẹ... Cái người này vừa mới bị giật sổ hộ khẩu hay sao mà mặt lúc nào cũng nhăn nhó, khó chịu vậy chứ?
Lúc Châu Tiểu Á định bắt chuyện với Đàn Tâm thì người anh trai thiện lành đó đã đưa ánh mắt không vui về phía cô, làm cho Châu Tiểu Á phải rụt lại, bao nhiêu chữ muốn nói đều nuốt hết vào bụng. Nhưng Bàng Linh lại không quá quan tâm đến sắc mặt của người anh trai kia, liền nhìn sang Đàn Tâm, nói:
- Cậu trước kia học ở đâu vậy? Sao lại chuyển đến An Thành rồi?
- À, lúc trước tớ học ở Giang Thành, nhưng do có việc nên anh hai và tớ phải chuyển đến An Thành. Mặc dù hai thành phố của chúng ta rất gần nhau, nhưng luôn thời gian đi và về thì có chút bất tiện.
Bàng Linh nghe vậy cũng gật đầu, lúc này Châu Tiểu Á mới nghiêng đầu nhìn Đàn Tâm, nói tiếp:
- Cậu đừng lo, lớp của chúng ta rất hòa đồng, nên cậu đừng lo gì nha. Hơn nữa còn có tớ và Linh Linh ở đây, sẽ không sao đâu.
- Cảm ơn hai cậu.
Sau đó thì Bàng Linh và Châu Tiểu Á cũng đã có xin AW của Đàn Tâm rồi ba người họ lập thành một nhóm chat nhỏ. Trong khi hai cô gái kia vẫn còn đang miệt mài tìm kiếm gì đó trong điện thoại thì Đàn Tâm đã nhìn sang Tô Thước, sau đó gật đầu.
Tiếp theo thì Đàn Tâm và Chung Tín đã nói rằng bản thân còn có việc nên xin phép về trước. Hiển nhiên thì với tính tình hòa đồng của mình thì Châu Tiểu Á cũng gật đầu, còn vui vẻ vẫy vẫy tay với họ nữa chứ.
Nhưng ngay khi hai người họ rời đi thì Châu Tiểu Á liền quay sang nhìn bạn trai của mình, nói:
- Hình như anh trai của Tâm Tâm mới bị giật hụi đúng không? Sao nhìn mặt của anh ấy cứ sao sao ấy...
Tô Thước nghe vậy cũng chỉ khó hiểu, nhưng không chỉ Châu Tiểu Á và ngay cả Bàng Linh cũng gật đầu phụ họa, hai cô gái của chúng ta còn nói thêm về vẻ mặt của Chung Tín lúc nãy, với cách miêu tả của họ thì đã cho Khương Đình Lập một trận cười lớn. Người chị dâu nhỏ này đúng là khá thú vị đấy chứ, nếu như cô và Tô Thước thật sự thành đôi... Thì e rằng tương lai của Châu gia sẽ khó yên thân đây.
Kết thúc bữa ăn thì các anh em trai của Tô Thước cũng rời đi, còn anh thì lại tiếp tục đưa bạn gái và Bàng Linh về nhà. Hiển nhiên thì bây giờ cô đã không còn giận dỗi nữa, nên mới ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ của xe. Nhưng Bàng Linh lại thấy có chút không đúng, người bạn này có phải quá dễ dỗ rồi không? Quả nhiên là không còn chút tiết tháo nào.
Đến khi đưa Bàng Linh về đến nhà thì Châu Tiểu Á mới chú ý đến cô ấy, rồi vẫy vẫy tay, nói:
- Linh Linh, ngày mai gặp nha
- Á Á tạm biệt. Chủ nhiệm, tạm biệt.
Tiếp theo thì Châu Tiểu Á và Tô Thước cũng quay về nhà của mình, lúc này thì anh là người vào nhà trước, còn đi phía sau là cô. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của Châu Tiểu Á thì không đúng lắm, hình như trong cô có điều gì muốn nói thì phải?
- Em có gì muốn nói sao?
Sau khi hỏi xong thì Tô Thước cũng đi vào bếp, anh rót cho mình một ly nước, rồi rót cho Châu Tiểu Á một ly nước. Sau khi đưa cho cô thì anh mới uống một ngụm, nhưng lúc này Châu Tiểu Á thời điểm nào không chọn, lại chọn đúng lúc này, nói:
- Tô Thước, chúng ta kết hôn đi!
Vừa dứt lời thì Tô Thước cũng bị dọa cho sặc nước, anh không chỉ kinh ngạc mà còn bị ho sặc sụa. Ngay lúc này thì Châu Tiểu Á liền bước đến vuốt vuốt ngực của anh, lo lắng nói:
- Tô Thước, anh sao vậy? Anh kinh ngạc đến mức đó à?
Nhưng lúc này Tô Thước cũng tự mình định hình lại tinh thần, sau đó giữ chặt lấy hai bên vai của cô, rồi nhìn thẳng vào mắt của cô. Sau đó anh còn đưa tay lên sờ trán của Châu Tiểu Á nữa, chắc hẳn anh đang nghĩ cô bị sốt nên nói sảng. Nhưng Châu Tiểu Á ngay lập tức gạt tay của anh ra, nói:
- Em không có nói bậy. Tô Thước, em nói thật đó... Chúng ta kết hôn có được không? Xem như là em cầu xin anh đi.
- Tiểu Á, đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Tại sao đột nhiên lại muốn kết hôn? Chẳng phải hợp đồng đã nói rõ là...
- Chuyện đó... Mẹ em muốn ép buộc em phải gả cho Viêm Sái, nhưng em không thích anh ấy... Tô Thước, chúng ta sẽ lập thêm một bản hợp đồng hôn nhân nữa có được không? Chỉ cần anh đồng ý lấy em thôi.
Tô Thước đưa mắt khó hiểu nhìn cô, vốn dĩ Châu gia hay Khang Diệu Di đã vì chuyện Châu Tiểu Á phản đối hôn ước giữa Châu gia và Viêm gia mà từ mặt cô rồi kia mà? Tại sao bây giờ lại đột ngột muốn ép buộc Châu Tiểu Á kết hôn với Viêm Sái chứ? Người mẹ như Khang Diệu Di... Rốt cuộc là có ý gì?
- Tô Thước? Anh... Không đồng ý sao?