Cái Chết Của Hoa Nhài

Chương 2




3

Lần đầu tiên Lục Trạch phá lệ không ở lại chỗ ở của Sở Dao.

Từ sau khi Sở Dao mang theo Tiểu Dương xuất hiện, hắn thỉnh thoảng cả đêm không về nhà.

Về sau tôi mới biết được, thì ra hắn an bài chỗ ở cho mẹ con Sở Dao, hắn vẫn luôn chiếu cố bọn họ.

Đêm trước hôn lễ lại một mình lưu lại hai mẹ con bọn họ, cũng quá là kỳ quái.

Tôi theo Lục Trạch lên xe, anh ta một đường chạy nhanh, tuyến đường càng ngày càng quen thuộc.

Ồ, anh ta đang đi đến nơi tôi sống.

Nguyên bản nơi đó là phòng cưới tôi và Lục Trạch chuẩn bị, sau khi Sở Dao xuất hiện, nó trở thành nhà tù giam cầm tôi.

Dưới ánh đèn tắt, biểu tình của hắn tối tăm không rõ.

Anh ta đang nghĩ gì vậy?

Là suy nghĩ một lát nữa lại nên làm nhục tôi như thế nào?

Tôi đột nhiên tò mò, nếu anh ta biết tôi đã biến mất, tôi đã chết, khuôn mặt anh ta sẽ là biểu hiện gì.

Lục Trạch dừng ở cửa biệt thự vườn hoa.

Đang là mùa hoa, hoa nhài trồng đầy vườn đã nở rộ, hương thơm từng trận ập đến.

Đây là Lục Trạch tìm người trồng cho tôi, bởi vì tên tôi là "Mạt", và đây cũng là hoa mà tôi yêu thích nhất.

Cũng bởi vì hoa nhài, đại diện cho tình yêu kiên định.

Lục Trạch đã cầu hôn tôi trong bụi hoa nhài này.

Khi đó hắn nói: "A Mạt, gả cho anh nhé, anh sẽ cả đời đối tốt với em."

Tôi cảm động đến nỗi tôi đã rơi nước mắt và đưa tay ra để anh ta đeo nhẫn cho tôi.

Tôi nghĩ tôi và Lục Trạch sẽ luôn hạnh phúc.

Cho đến khi tôi đến bệnh viện khám thai, ở cửa nhìn thấy anh ta và mẹ con Sở Dao.

Vốn định kết hôn rồi lại có con, không biết có phải biện pháp nào xảy ra sơ suất hay không, tôi lại ngoài ý muốn mang thai.

Lục Trạch sau khi biết được tin tức vô cùng vui vẻ, dường như anh đã sớm đoán trước đứa nhỏ này sẽ đến.

Tôi rất ít khi thấy hắn có biểu tình lớn như vậy, còn ngây ngốc cho rằng hắn đây là lần đầu làm cha mừng rỡ.

Nhưng ngay cả khi tôi có thai, anh ấy cũng hiếm khi có thời gian với tôi, tôi chỉ nghĩ anh ấy bận rộn với công việc.

Lục Trạch mời dì Chu nuôi anh ta lớn đến chăm sóc tôi, mỗi lần khám thai đều là dì ấy đi cùng tôi.

Tôi liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng Lục Trạch, chỉ là anh cẩn thận ôm lấy con của một người phụ nữ khác.

Dì Chu cũng nhìn thấy, dì đầu tiên là kinh ngạc một giây, sau đó lập tức an ủi tôi: "Thiếu phu nhân đừng lo lắng, hẳn là bằng hữu của thiếu gia."

Ta cúi đầu sờ bụng, trái tim lại từng chút từng chút lạnh.

Anh ấy không quan tâm đến con cái chúng tôi như vậy.

4

Hôm đó Lục Trạch ban đêm trở về, hỏi tôi khám thai thế nào.

Tôi nói bảo bối rất khỏe mạnh, anh kéo cà vạt chuẩn bị tắm rửa, tôi giữ chặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Lục Trạch, hôm nay anh đi đâu?"

Trên mặt Lục Trạch không có một tia bối rối, anh nhéo nhéo tay tôi, dùng giọng điệu ôn nhu trước sau như một của anh nói với tôi: "Hôm nay anh đi xã giao, trở về trễ, em đừng nghĩ nhiều."

Anh ta nói dối.

Ta buông tay ra, cố nén cảm giác choáng váng mùi nước hoa hồng phiêu tán trong ống tay áo hắn.

Nước mắt không thể không rơi xuống, anhthấy tôi khóc, hoảng loạn.

"A Mạt làm sao vậy?" Lục Trạch dùng ngón tay lau nước mắt của tôi, "Đều do anh, không có bên em đàng hoàng."

Tôi nhìn đôi mắt tràn đầy áy náy, thâm tình của anh, làm sao có thể là giả chứ.

Lúc Ương Ương sinh ra, Lục Trạch nhìn toàn bộ quá trìnhtôi sinh, so với tôi còn khẩn trương hơn.

Theo tiếng khóc lớn của Ương Ương, thần sắc căng thẳng của Lục Trạch rốt cục cũng thả lỏng, hắn nắm chặt tay ta: "A Mạt, em chịu khổ rồi."

Tôi gần như vừa thoát chết, nhìn trên trán mồ hôi khẩn trương của hắn, kéo ra một nụ cười vui mừng.

Trong lòng ta hỏi hệ thống: "Lần này tôi công lược có thành công không?"

Nhưng hệ thống vẫn giữ im lặng như trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.