Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Chương 14-3




Mà Lễ quốc công nổi tiếng là yêu hoa lan, trồng vài năm nhưng không có hoa, xanh mướt một khoảng phong lan dại.

"Thím Xuân Hoa, bà đã từng thấy qua người nào trực tiếp xuất gia từ thiên viện đến chính sảnh bái đường bao giờ chưa, bà không thấy xấu hổ nhưng ta thấy đỏ mặt! Tỷ tỷ lấy chồng, đệ đệ muội muội đương nhiên là đợi ở "nhà mẹ đẻ", nếu không như vậy bà muốn bọn họ đổi giọng gọi là tẩu tử sao?" Thật sự không có hiểu biết, chẳng qua mới ở chung mấy ngày mà bà đã cho rằng đó là cháu trai, cháu gái của bà sao, ôm không chịu buông.

"Nhưng mà ta không nỡ, mấy tháng nữa lại gả sang..." Nếu ông ấy thích tiểu nha đầu thông minh, tiểu tử béo thật thà phúc hậu, quyết tâm không trả lại cho bà thì làm sao bây giờ?

"Được rồi, được rồi, sẽ không chiếm riêng không rời, đến lúc đó để hai bảo bối đó thành hồi môn dẫn đầu đi trước, để bà liếc mắt nhìn liền thấy." Coi hắn là kẻ buôn người sao, nha đầu Hi Lan kia ông vừa gặp liền thích, một đứa nhỏ tinh quái miệng ngọt, khiến người khó có thể kháng cự, Hi Trúc...quá ngốc, nhưng ngốc đến mức thật thà chất phát, cả hai tỷ muội đều là bé ngoan.

Cầu Hi Mai thật sự cười ra tiếng, may mắn là không ai chú ý đến sự luống cuống của nàng, cuối cùng nàng bị Phòng Phục Lâm cứng rắn kéo đi...

Lễ quốc công để chuẩn bị cho lễ cưới tráng lệ, ngoại trừ quần áo thì không mang theo bất cứ cái gì, hai tay không trở thành nghĩa nữ của Lễ quốc công.

Theo như Quản lão phu nhân đã nói, dù sao cũng phải quay về, hòm xiểng, hộp trang sức gì gì đó làm gì phải chuyển đến chuyển đi, cũng đều là của nàng, không quan trọng là mười mấy người nâng từ phủ Lễ quốc công lại khiêng trở về, dù sao Lễ quốc công gả khuê nữ, của hồi môn của ông ta không đến mười dặm trang sức sao?

"Mau nhìn, là một đôi kim đồng ngọc nữ phía trước Quan Âm Bồ Tát! Là nữ nhi nhà ai gả mà ra tay mạnh bạo như vậy, nhìn hai tiểu oa nhi này xem, trắng trẻo, cười một cái không khí liền vui vẻ hơn, thật muốn ôm về nhà nuôi..."

Lúc này ở cách đó mười lăm dặm, việc này đang được nói đến say sưa.

Lễ quốc công gả nữ nhi, 120 hòm đồ cưới nhanh chóng được nhét đầy, có vàng, có bạc, điền trang cửa hàng tất nhiên không ít, hạ nhân có chừng trăm người, già trẻ lớn bế, cả trai lẫn gái đi theo sau kiệu hoa, tân nương đã vào cửa, đồ cưới còn không có chưa đưa xong, một đội ngũ đưa dâu thật dài.

Nhưng mà hấp dẫn mắt người nhìn nhất không phải là đồ cưới, mà là hai đứa nhỏ trắng trẻo mềm mại, cả người đều là quần áo mới, một trái một phải, tung kẹo cưới cho người dân xung quanh, tiền mừng, cong miệng cười, hai khuôn mặt giống nhau như đúc đi tung kẹo cưới.

Dân chúng đứng xem đều há hốc miệng nhìn thán phục không thôi, đều cho là đó là hai tiểu tiên đồng, quên luôn cả việc nhặt kéo cưới lấy may.

Nhưng mà càng khiến người ta giật mình hơn là Quản lão phu nhân đích thân vội vàng ra đón người, động tác của bà nhanh gọn, đi thẳng đến phía trước, ôm lấy hai tiểu oa nhi tâm can, nói thẳng là nhớ bọn họ muốn chết, nhân cơ hội ngăn kiệu hoa ở cửa, thiếu chút nữa là lỡ giờ dành hành lễ.

"Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường."

"Phu thê giao bái."

"Đưa vào động..." Ách...Phải vội như vậy sao?

Còn chưa nói xong, vừa nghe đến đưa vào động phòng, Quản Nguyên Thiện không còn quan tâm đến lễ nghĩ, một bước ôm lấy tân nương tử mặc giá y đỏ tươi đi vào phòng, lại còn vì vội vàng đi gấp mà giẫm lên chân lễ quan một cước, được một cái liếc mắt còn không tự hiểu.

Bà bà Hàng thị là người xuyên việt, không hề để ý tới sự vội vàng của hắn, phu thê hòa thuận mới là quan trọng nhất, dù sao mọi người cũng đều hiểu, bà liền cùng khách nhân vui đùa nói chuyện.

Ngược lại Cao Thịnh Hầu Quản Tế Thế lại sa sầm mặt, trong miệng niệm "không ra thể thống gì, không ra thể thống gì", nhưng mà sau khi bị thê tử lườm một cái, tiếng than thở dần dần nhỏ lại, vô cùng miễn cưỡng nở nụ cười, bày tỏ ông vô cùng hài lòng với việc hôn sự này.

"Hi Nhi, rốt cuộc ta đã lấy được nàng rồi..." Vào động phòng chính là muốn sớm sinh quý tử, hắn khẩn cấp muốn bổ nhào...

"Chờ một chút, khăn voan còn chưa kéo lên." Ài, ngày mai nàng lấy đâu ra thể diện để đi gặp cha mẹ chồng chứ, hắn quả thật biết chuyện tốt thành chuyện xấu.

Cầu Hi Mai thật sự xấu hổ, quả táo trong tay tượng trưng cho sự may mắn sắp bị nàng bóp chặt in rõ dấu tay, đối mặt với chuyện phòng the, nàng vừa mừng vừa bối rối, tiểu tâm can nhảy điên cuồng, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Ai nha, xem ta vội vàng quá, cân như ý còn chưa lấy! Nương tử, để vi phu nhìn nương tử xinh đẹp một cái, xem có bao nhiêu kiều diễm quyến rũ..." Khăn voan mở lên, Quản Nguyên Thiện cả người đều sững sờ, ngây ngô cười.

"Thì ra nàng lại đẹp như vậy...."

Bình thường mặc quần áo nhẹ nhàng Cầu Hi Mai đã rất đẹp, giống như dòng nước trong không nhiễm bụi trần, duyên dáng yêu kiều, trong trẻo dịu dàng nhưng đầy linh khí.

Sau khi tỉ mỉ trang điểm, tiên tử hạ phàm nhanh chóng biến thành hải đường nhân gian, thanh tươi đẹp đẽ, càng làm nổi bật lên đôi mắt trong trẻo như bầu trời sau mưa, trong suốt chiếu rọi non sông, kiều diễm phong lưu.

"Huynh nói ta trước kia khó nhìn, huynh trong tài không nặng sắc miễn cưỡng nhìn ta thấy thuận mắt?"  Thê tử xinh đẹp như hoa đào nhíu mi lại, giống như đang không vui.

"Nói gì vậy, ta trọng sắc cũng trọng tài, chỉ coi trọng nhan sắc của nàng, người khác không vừa mắt ta, dung mạo của như tiên trên trời, dù có trang điểm hay không vẫn rất đẹp, ngọc nhan đơn thuần khiến người khác phải thay đổi, vi phu một lòng đều bị nàng câu mất, nàng xem ta trầm mê nàng đến thế nào." Một bàn tay của hắn mò mẫn hướng đến eo nhỏ của nàng, kéo đai lương theo hoa văn hợp hoan ra.

"Rượu hợp cẩn." Nàng nhắc nhở.

"Vâng, nương tử, rượu hợp cẩn, vi phu tuân lệnh." Hắn là người đã có vợ, mọi chuyện lấy vợ làm quan trọng nhất, yêu thương nàng, sủng ái nàng, bảo hộ nàng cả đời.

Uống xong rượu, gỡ mũ phượng áo choàng vai phiền phực ra, bỗng nhiên thoải mái hơn Cầu Hi Mai muốn tắm một cái, cả người nàng đều là mồ hôi, thật không dễ chịu.

Nhưng là hai chân nàng vừa chạm xuống đất, bỗng nhiên trời đất thay đổi, mắt nàng hướng nhìn lên màn trướng đỏ thẫm, trên người bị một vật đều nàng xuống giường, nàng nhất thời đỏ mặt, cả người giống như ngâm trong nước ấm, từng chút từng chút nóng lên.

"Huynh...Huynh không cần ra ngoài kính rượu sao? Trời...trời còn chưa tối, không hợp..." Đôi môi ấm áp bị ngăn lại lời chưa nói xong.

"Ai thèm để ý đến họ, hôm nay ta thành thân, ta lớn nhất, chuyện kính rượu giao cho đại ca, tam đệ, ta đã báo trước rồi." Vì đêm động phòng hoa chúc của hắn, hắn đã an bài không ít chuyện, "cừu gia" của hắn nhiều lắm, không thể không phòng bị.

Sợ bị người khác nháo Quản Nguyên Thiện chuẩn bị không ít, hắn trước kia tạo nghiệt nhiều, hảo hữu tri giao của hắn vừa thành thân hắn liền đem người đi nghe lén, nháo động phòng, khiến đôi tân nhân bị chỉnh đến kinh hách liên tục, khổ không thể tả, đừng nói là động phòng, thậm chí ngay cả diện mạo của thê tử cũng không nhìn rõ vì hắn đã bị ép uống quá chén rồi.

Bị biến thành vô cùng thảm như vậy hảo hữu của hắn tuyên bố muốn trả thù, nói chỉ cần hắn không sợ chết cưới lão bà, tuyệt đối phải khiến cho hắn ngay cả giường cũng không chạm được, say đến ba ngày ba đêm.

Người thiếu đạo đức bình thường kết bạn với người vô cùng thiếu đạo đức, vật họp theo loài, cho nên hắn nhanh chóng trước khi bọn họ nháo động phòng, một khi làm thành chuyện tốt, xem bọn họ còn không biết xấu hổ nháo tiếp sao?

"Có phải là thất lễ quá không?" Hắn luôn vì mình thống khoái, khẳng định đắc tội với không ít người.

"Chỉ cần nàng không thất lễ với ta là tốt rồi, nương tử, y phục của nàng nhiều quá, vướng víu." Hai tay của hắn chà xát, không kiên nhẫn muốn kéo ra. 

"Nhiều quá?" Ngoài giá y, cũng chỉ có hai lớp áo mỏng cùng cái yếm thôi, là hắn quá nóng vội.

Xoẹt một tiếng, áo đã bị xé rách.

"Nương tử, nàng thật đẹp, nhìn chúng thật đáng yêu..." Đôi mắt hắn nhuốm đầy dục vòng, đôi tay ôm lấy bầu ngực trắng noãn đầy đã, vuốt ve.

"Nguyên Thiện..." Nàng thấy nóng quá.

"Đã tới rồi, nương tử đừng nóng vội, để vi phu nếm thử hương vị này..." Hắn cúi đầu xuống, ngậm chặt nhụy hoa đỏ sẫm đứng thẳng.

Ha ha ha...

"Đợi một chút, huynh có nghe thấy có tiếng người cười?" Là tiếng gió sao?

"Không nghe thấy, nương tử chuyên tâm một chút, vi phu mới là trời của nàng." Vùi đầu khổ luyện Quản Nguyên Thiện cái gì cũng không muốn nghe thấy, hết gặm cái cắn nếm thử tư vị tươi mới.

Ha ha ha...

"Thật sự là có người ở ngoài cửa cười...Huynh đi xem..." Cầu Hi Mai  da mặt mỏng phu quân tên đã lên dây cung ra.

Quản Nguyên Thiện rầu rĩ nén tức giận, "Không cần phải nhìn đến hắn, cười đủ rồi tự nhiên sẽ rời đi, chúng ta đang êm đẹp làm chuyện đại sự, chẳng lẽ lại vẫn gậy đánh uyên ương..."

Hắn vừa nói được một nửa, chợt nghe tiếng hô lanh lảnh, "Hoàng thượng giá lâm!"

"Hoàng...hoàng thượng tới?" Cầu Hi Mai vẻ mặt hoang mang nhìn về phía phu quân cả người bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt hắn kinh ngạc cùng căm giận khiến nàng cả đời không quên được.

"Quản ái khanh, ngươi thỉnh trẫm đến uống rượu mừng của ngươi, trẫm mang theo Chu quý nhân đáp ứng lời mời mà đến, ly rượu mừng này mời hay không mời?" A, thú vị.

"...Hoàng thượng, người có biết hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của thần hay không?" Có thể đừng đùa hắn hay không chứ!

"Trẫm đến không đủ ân sủng sao?" Ông cười nói. Có vị thần tử nào thành thân được hoàng thượng đích thân tới, vinh sủng này là hiếm có đấy.

Hắn dám nói không cần sao? Quản Nguyên Thiện ở trong lòng gào thét, khóc không ra nước mắt. "Hoàng thượng, người là minh quân sao?"

"Trẫm đương nhiên là minh quân."

"Thần chính là vì hoàng thượng mà dốc sức, tăng gia sản xuất đền nợ nước, nhìn người muốn một tướng quân dẫn quân vạn dặm, hơn nữa là tể tướng lưu danh thiên cổ, thần sẽ sinh cho người." Chiến tướng chờ đợi sai khiến, chẳng qua là hắn muốn gieo hạt trước, sinh ra rồi nói tiếp.

Hoàng thượng ở ngoài cửa vừa nghe liền giật mình, lập tức bật cười một cái, "Có xấu hổ hay không vậy!" Câu xấu hổ này mà cũng dám nói ra miệng. "Ra ngoài kiến giá."

"Hoàng thượng..."

"Quân vô hí ngôn."

Quản Nguyên Thiện không có đường phản kháng lập tức uể oải. "Vâng, thần tuân chỉ."

Đêm hôm đó, vẻ mặt tân lang đằng đằng sát khí, lấy một địch mười, mở đường máu từ trong lớp lớp bao quanh, hoàng thượng lệnh một tiếng, hắn không biết bị bao nhiêu người kính rượu, tứ chi nhũn như bùn, béo đến cửa phòng tân hôn...Liền ngã xuống.

Sau khi hoàng thượng tứ hôn nghĩa nữ Lễ quốc công gả cho con trai Cao Thịnh Hầu không bao lâu, phủ Cao Thịnh Hầu lại lần nữ treo lên hỉ chướng, lần này là con vợ kế Quản Nguyên Thư thành thân, cưới thê tử là nữ nhi thương nhân Hồng Tuyết Bình.

Cùng là đón dâu, nhưng đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.

Cầu Hi Mai có Lễ quốc công che chở, đồ cưới mười dặm khiến người người hâm mộ, trượng phu là đại thần trong triều, được hoàng thượng nể trọng, nhà chồng có tình có nghĩa, như keo như sơn, cha mẹ chồng yêu thương, phu quân sủng nịnh, Quản lão phu nhân cũng ít tìm nàng gây phiền toái, ngày qua ngày rất thoải mái.

Ngược lại Hồng Tuyết Bình gả cho con vợ kế, bản thân trượng phu ở hầu phủ không có địa vị gì, đồ cưới của nàng ta lại ít đến thảm thương, cùng con dâu của con trai trưởng không thể so tới, tình huống "cái loại này" vào phủ, người hầu trong phủ không có bí mật, lời đồn đãi truyền đi rất nhanh, bởi vậy bà tử quản gia hơi có thể diện khi đến hầu hạ cho nàng ta luôn mang theo ba phần khinh thường.

Chẳng qua là Hồng Tuyết Bình vẫn chưa buông tay chí nguyện muốn làm đương gia chủ mẫu, tinh thần đánh không chết nghĩ muốn tiếp tục làm loạn trong hầu phủ, nàng ta cho rằng nàng ta chỉ là chưa gặp đúng thời cơ mà thôi, sẽ không vĩnh viễn rơi vào hoàn cảnh xấu.

Nhưng mà có Hàng thị có thâm niên xuyên việt đề nặng, nàng ta căn bản không làm nổi lên sóng gió gì, vừa có vào động tác liền bị đánh áp xuống, nàng ta đành phải xum xoe Quản lão phu nhân.

"Tổ mẫu người nếm thử xem, đây là điểm tâm Bình nhi làm vì người, gọi là bánh trăm lớp, được làm từ bột mì trộn cùng bơ gấp lại nhiều lần rồi cán ra, Bình Nhi đem bánh nướng qua nướng lại trên lửa nhỏ thành màu vàng nâu thế này, xoa một chút muối..." Vì để làm ra cái bánh này nàng ta bị bỏng cả tay, đợi đến lúc "không cẩn thận" để lộ ra vết thương.

Nàng ta nhớ lại tiểu xảo này rất dễ tranh thủ được lòng thương tiếc, chiêu này đối với mẹ cả nhà mẹ đẻ rất hữu hiệu.

"Được, răng ta không tốt, dính răng nên ăn được ít, hơn nữa dạ dày ta không tốt, ăn được mấy thứ này sao? Đứa nhỏ này làm việc không để ý rồi." Mấy thứ đồ chơi này là có ý gì, cũng không lên được mặt bàn.

"Ta đã làm thật lâu, ngươi ăn một miếng xem, nói không chừng ăn một lần liền thích..." Nàng ta vội vàng muốn được coi trọng, quýnh lên quên mất hiện tại nàng ta là cổ nhân, lại dùng giọng điệu thẳng thắn của người hiện đại bật thốt ra, hoàn toàn quên mất phải giả bộ làm tiểu tức phụ ngoan hiền.

Sao khẩu khí nói chuyện lại giống Hàng thị như vậy, thật khiến cho người ta chán ghét. "Ta nói ta không ăn ngươi nghe không hiểu sao? Muốn giả bộ làm tiểu bối ôn thuận thì nghe theo, đừng có lắm miệng."

"Con..." Nàng đâu có nói nhiều, rõ ràng là lão thái bà thích soi mói, nàng làm cái gì cũng không đúng, vừa thấy mặt liền giáo huấn người.

"Bà nội, Hi Lan, Hi Trúc đem quả đào đến cho người đây, người nhanh nếm thử, chua chua ngọt ngọt, bà nội ăn là tốt nhất, dưỡng nhan bổ huyết, xinh đẹp giống như tiên nữ."

"Bà nội, con cũng giúp hái xuống, cây của ông ngoại rất cao, con leo thang lên đấy! Người nói con có lợi hại không, Hi Trúc trưởng thành, có thể hiếu thuận với bà nội..."

Vừa thấy hai tiểu bất điểm chạy về phía bà, Quản lão phu nhân đang tức giận giống băng tuyết lập tức gặp lửa, nháy mắt hòa tan, cười vô cùng vui vẻ.

"Hi Lan ngoan, Hi Trúc cũng ngoan, bà nội ăn đào...Ừm! Thật ngọt, đây là quả đào ngon nhất bà nội từng ăn." Bà mỗi tay ôm một đứa kéo lại hôn, bà cảm thấy vẫn chưa đủ, ôm đến bên cạnh mới thấy thoải mái.

Duyên phận thật sự là khó nói, Quản Lão phu nhân cũng có mấy đứa cháu tuổi không khác lắm so với cặp sinh đôi, nhưng mà bọn họ luôn luôn nề nếp, trung quy trung củ, không biểu tình gì gọi bà một tiếng bà cố, nói thật, vừa nghe đã thấy lạnh lòng.

Tiểu Hi Lan, tiểu Hi Trúc không sợ người lạ, mở miệng liền nũng nịu gọi bà nội, giống như vô cùng thân thiết với bà, nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, không tự giác liền mềm lòng, một ôm liền không chịu buông.

"Bà nội, người đừng sủng bọn nó quá nhiều, đều sắp vô thiên vô pháp, con vừa mới không chú ý một chút là liền chạy đi trộm trèo cây, dọa con mồ hôi lạnh chảy ròng ròng." Cầu Hi Mai ra vẻ tức giận, đồng thời tỉ mỉ đem gối dựa của lão phu nhân kéo cao lên, để lại cẩn thận, giúp lão phu nhân ngồi thoải mái hơn.

Nhìn đến hành động nhỏ của nàng, Quản lão phu nhân mãn ý nở nụ cười. "Đừng gò bó tiểu hài tử, động tay động chân nhiều một chút cũng tốt, gọi nha hoàn, bà tử giám sát chặt chẽ một chút, đừng để bị thương là được, ta thấy hai đứa nhỏ lanh lợi lắm, còn có thể hiếu thuận bà nội a!"

Vừa nói đến hiếu thuận, hai đứa nhỏ liền đứng dậy.

"Bà nội, Hi Lan đấm lưng cho người, người xem người lại không nghe lời, vụng trộm trẻ lại vài tuổi, người như vậy về sau ta sao có thể gọi người là bà nội." Cầu Hi Lan quen thuộc nói lời dễ nghe, vẻ mặt thiên chân vô tà.

"Có sao? Ta không nhìn thấy." Hi Trúc vô cùng thành thật.

"Đó là do đệ ngu dốt, bà nội ngay nếp nhăn cũng không còn nữa, da mặt nhẵn nhụi giống như chúng ta vậy." Nàng chọc tay vào trán đệ đệ, ý bảo hắn không đủ thông minh.

"Ừm, tỷ tỷ nói đúng, bà nội đẹp giống hoa vậy." Cầu Hi Trúc khẳng định nở nụ cười với Quản lão phu nhân, bà hiền lành sờ đầu hắn.

Nhìn thấy bộ dạng cười nói vô cùng hòa thuận, Hồng Tuyết Bình ở một bên nhìn hết sức ghen tỵ, nàng lại giả bộ yếu đuối, ánh mắt mang theo sự sầu bi, đôi môi đỏ tươi mở ra liền ngâm thơ.

"Tịch mịch thâm khuê, nhu tràng nhất thốn sầu thiên lũ. Tích xuân xuân khứ, kỷ điểm thôi hoa vũ, ỷ biến lan kiền, chích thị vô tình tự. Nhân hà xử, liên thiên phương thảo, vọng đoạn quy lai lộ." 

Lần này nên kính trọng nàng ta vài phần chứ? Này là "Điểm giáng thần" đó... Vì sao ánh mắt của bọn họ lại nhìn nàng như vậy, kỳ quái, lão thái thái là tức giận, Cầu Hi Mai là đồng tình, nàng ta nói sai gì sao?

"Nguyên Thư còn chưa chết ngươi tĩnh mịch cái gì, mong rằng đứt đường quay về, có phải ngươi chỉ mong sao hắn chết ở bên ngoài đừng trở về đúng không, đồ độc phụ."

"Tổ mẫu..." A! Chọn sai từ.

"Ta tháy ngươi là quá rảnh rỗi, cả ngày không có việc gì làm nên mới thể suy nghĩ miên man, bên cạnh ta có cây dâm bụt, ngươi mang về, đặt ở trong phòng ngươi mà ngắm, ngày sau có bầu thì nâng làm di nương." Tìm cho nàng ta chút chuyện làm sẽ không tĩnh mịch.

"Hả?" Nàng ta ngạc nhiên.

Quản lão phu nhân là thấy nàng ta quá phiền chán, tận lực nhét người vào phòng Quản Nguyên Thư, mặc kệ Hồng Tuyết Bình nháo thế nào, Quản Nguyên Thư dựa vào bà nội che chở không dám cãi lời.

Không lâu sau, ở dưới sự khuyên bảo của Quản Nguyên Thiện, thật là là khuyên giục, Quản Tế Thế vì Quản Nguyên Thư tìm một chức quan huyện, hắn khi cả tính cả thê tử và chín thiếp thân cùng thông phòng cùng đi, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn theo một nhà Quản Nguyên Thư rời đi, Quản Nguyên Thiện mỉm cười dắt tay thê tử, Cầu Hi Mai quay đầu cười với hắn, đọc được suy nghĩ trong mắt đối phương.

Về sau, người một nhà bọn họ chắc chắc sẽ hạnh phục lại bình an...

Hoàn chính văn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.