Editor: Dương Lam
Lên xe Đồng Chỉ rồi, Dương Từ cứ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không khí trong xe rất bức bối.
"Chị Từ, chị biết người đăng bài là tôi, sao còn chịu ngồi xe tôi vậy?" Đồng Chỉ hỏi.
"Chắc là yêu làm người ta mù quáng, tội cho Diệp Thúc tuổi trẻ lại vì yêu tự đánh mất mạng mình, em nên rút ra bài học mới phải." Dương Từ trả lời.
"Nếu chị đã lên xe tôi, chẳng lẽ không sợ tôi làm chuyện xấu gì ư?" Đồng Chỉ tăng tốc xe, trên đường chỉ thỉnh thoảng thấy mấy cái xe lướt qua, dù ban đêm nhưng ngay trung tâm thành phố lại yên tĩnh thế này thì thật có hơi không bình thường.
Dương Từ thở dài: "Đồng Chỉ ơi Đồng Chỉ, sao em vẫn ngốc như trước kia vậy, bây giờ ở trung tâm thành phố hẳn là giờ cao điểm mới đúng, sao nơi này lại không có cái xe nào?"
"Tại sao?"
"Quyền thế của Diệp gia thật là thứ tốt, vừa nãy vào con đường này em không thấy đám cảnh sát giao thông đứng bên đường điều tiết sao? Con đường này bị kẹt nửa giờ cũng không phải chuyện gì lạ, xe riêng như chúng ta chắc chắn sẽ cho rằng đường này đã kẹt cứng, có người kiên nhẫn chờ, người lại đi vòng ra đường xa nhưng vắng hơn."
"Nơi này ít xe, tôi lại càng có thể làm chuyện xấu dễ dàng hơn, chị thật không lo ư?"
"Cảnh sát giao thông cũng không rỗi hơi tự thêm việc cho mình, em tự lái xe đứng tên mình, dù cảnh sát nhận ra cũng sẽ không bắt thổi xe em lại."
"Rốt cuộc chị muốn nói gì?"
Dương Từ vẫn nhìn về mấy cái xe cách đó không xa: "Cái xe kia là của Diệp gia, Diệp gia cử ra nhiều xe như vậy, có xe đi sát chúng ta, nên cảnh sát mới có thể có ý nịnh bợ Diệp gia. Chắc họ cho chị và em là người Diệp gia rồi."
"Chị Từ, chẳng lẽ chị không phải người Diệp gia?" Đồng Chỉ hỏi, "Chị đã kết hôn với Diệp Bộ Hàng, lẽ nào đã quên trong cái chết của Diệp Thúc năm đó cũng có phần nguyên nhân do lão già Diệp gia, chị không thấy đã phụ lòng Diệp Thúc sao? Khi Diệp Thúc còn sống chị cướp đàn ông của cô ấy, Diệp Thúc chết rồi chị vẫn làm thế."
Đồng Chỉ tăng tốc độ xe.
Những cái xe đi theo bảo vệ Dương Từ cũng vội vàng tăng tốc theo.
Đồng Chỉ cắn răng: "Đám tay sai này, Dương Từ, mau bảo Diệp Bộ Hàng lệnh cho bọn họ rút đi, nếu không tôi đảm bảo sẽ không làm ra chuyện gì đâu?"
"Em thật cho chị là ngốc rồi." Dương Từ đổi sang một đề tài khác, "Từ khi bị gãy chân chị chưa từng về lại cô nhi viện, em có từng về đó thăm không?"
Đồng Chỉ lắc đầu, "Ở đó có quá nhiều kí ức làm tôi không vui."
"Đúng vậy, con người đúng là loại sinh vật hèn nhát, càng muốn quên đi cuộc sống khó khăn xưa cũ lại càng không quên được, càng muốn ấm áp lại càng tỏa ra hơi lạnh, aizz." Dương Từ than thở.
Đồng Chỉ thoáng liếc nhìn cô: "Chị Từ, mùi vị mất đi đứa con của mình hẳn không dễ chịu gì nhỉ? Không tìm Tát Nghiên báo thù thật không giống tác phong trước giờ của chị?"
"Con người rồi sẽ phải trưởng thành, chị không có năng lực trả thù Tát Nghiên thì tuyệt sẽ không động vào, ấy mới là cách làm của người thông minh, còn kẻ ngu xuẩn thì dù thất bại nhiều lần, nhiều phương pháp vẫn còn ngoan cố muốn thử, thật khiến chị rất bội phục." Trong lời này của Dương Từ rất có hàm ý, phong thái độc mồm độc miệng y như trước.
Đồng Chỉ biết kẻ ngu xuẩn trong miệng cô là ám chỉ mình, đạp phải thắng gấp, thiếu chút nữa đâm vào chiếc xe sang phía trước.
Dương Từ nhìn biển số cái xe đó, YC 50, Dương Từ anh yêu em, biển số xe hay quá, bây giờ việc chân cô có thể đi bộ lái xe chỉ là việc sớm muộn, mua cái biển số xe này cho xế yêu thật sự là ý hay.
Cô mở cửa xe bước xuống, góc cửa kính cái xe phía trước.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, trong là vị đạo diễn sắp tốt nghiệp mà cô tìm cho tác phẩm mới của mình.
"Cô Dương, chào cô."
"Dịch Vu, chào cậu." Dương Từ bắt tay cậu ta, "Biển số xe của cậu rất đẹp."
"À, xe này của anh họ tôi, anh ấy mới từ nước ngoài về, hôm nay bên nhà tôi có buổi tiệc toàn gia, ăn tối xong anh ấy thuận tiện chở tôi luôn." Dịch Vu giải thích, "Mấy ngày nay tôi hơi bệnh, chưa đưa kịch bản cho cô xem được, tôi thấy kịch bản này cũng khá tốt rồi, không cần chỉnh sửa thêm đâu."
"Thứ tôi muốn là hoàn hảo thực sự." Dương Từ nói, "Sinh viên viết kịch bản đó đâu rồi?"
"Bọn họ đi xe buýt tới, còn đi ăn nữa, cô Dương, vị mỹ nữ bên cạnh cô đây là ai thế?" Dịch Vu là nhà nghệ thuật trẻ tuổi quần là áo lượt điển hình, sở thích số một là quay phim, sở thích thứ hai chính là mỹ nữ.
Đồng Chỉ bắt tay Dịch Vu, tự giới thiệu: "Đạo diễn, có nhân vật nào thích hợp với tôi không thế?"
"Vai vợ đạo diễn được không?" Dịch Vu ném tới một ánh mắt quyến rũ, tướng mạo cậu ta đúng chuẩn mặt trắng nhỏ điển hình, vừa lộ ánh mắt như thế lập tức có mười phần ý vị.
"Dịch Vu, đừng gây rối nữa." Một anh chàng cử chỉ nhanh nhẹn đẹp mắt mang vầng sáng bước tới, mỗi cử động đều có nét dịu dàng khó nói.
Vừa thấy rõ mặt mũi người tới, Đồng Chỉ sửng sốt mất một lúc, nhìn lại Dịch Vu đang ngồi trong xe, hỏi: "Cậu là Khoai Lang Nhỏ? Đã lớn vậy rồi?"
Nghe được ba chữ Khoai Lang Nhỏ này, Dương Từ chợt nhớ tới khi còn ở Vân gia, cháu ngoại nhỏ của mẹ Vân rất hay qua chơi với Diệp Thúc, chớp mắt một cái đã thành cậu sinh viên lớn thế này rồi.
"Chị dâu Diệp Thúc." Dịch Vu nhảy xuống xe ôm chầm lấy Đồng Chỉ, nói, "Em nhớ chị quá, chị dâu Diệp Thúc, chị không chết thật là tốt quá, anh họ, chị dâu Diệp Thúc không chết."
Ngay khi Vân Nhược Yết nhìn thấy Đồng Chỉ cũng thoáng sửng sốt, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, anh ta liền bước tới bên cạnh Dương Từ nói: "Em gái, nghe nói em muốn quay phim truyền hình? Cần đầu tư không?"
"Chồng tôi có tiền rồi." Năm chữ này vừa ra khỏi miệng, chính Dương Từ cũng không phát hiện được trong lời mình nói có ít ý tự hào.
"Em kết hôn rồi?" Vân Nhược Yết không dám tin hỏi lại, vì chuyện của cô anh ta đã hao tổn nhiều tâm sức đến vậy, vì cô mà từ bỏ gia huấn tốt đẹp của Vân gia, sau vẫn bị người ta nhanh chân hẫng trước?
"Anh, trong mắt anh vẫn luôn chỉ có chị Từ mà không có em sao?" Đồng Chỉ lã chã nước mắt.
Dương Từ không thể than thở diễn xuất tốt quá mức của đám trẻ trong cô nhi viện Dương Quang, diễn kĩ tự nhiên thế này mà đi đóng phim thì đến tượng vàng Oscar cũng là vật trong tay.
Vân Nhược Yết đáp rất bình tĩnh: "Diệp Thúc đã chết rồi."
"Vân Nhược Yết, anh sống nhiều năm như vậy chưa từng thấy lương tâm khó chịu sao? Diệp Thúc yêu anh nhiều như vậy, vì anh tự kết thúc mạng mình, còn anh thì sao! Đến cả mộ cô ấy anh cũng chưa từng đến." Đồng Chỉ khàn giọng chỉ trích.
Dương Từ đau đầu phiền muộn, không biết thứ ma túy kia có tác dụng gì, bây giờ cô không còn muốn suy nghĩ gì cả, tâm tình nhiệt huyết muốn đóng phim cũng dần phai nhạt, nếu Diệp Thúc còn sống liệu có mong bộ phim này được quay không?
"Em gái, chồng em là ai?" Vân Nhược Yết bắt lấy cánh tay Dương Từ, hỏi.
Dương Từ tự nhiên đáp trả: "Anh không xem tin tức à?"
"Em thấy lấy một kẻ ngu cũng không muốn gả cho anh sao?" Vân Nhược Yết hỏi, anh ta dịu dàng ôm cô vào ngực mình, "Ly hôn với hắn đi, gả cho anh, anh sẽ cho em cuộc sống cả đời không buồn lo. Cho em cuộc sống em muốn."
Dương Từ đẩy anh ta ra, nói với trong chỗ tới, "Các người là người chết cả à? Để xem quay về báo cáo với Diệp thiếu của các người thế nào, tôi đã không muốn nói những lời này, nhưng Vân Nhược Yết, tôi nói anh biết, từ trước tới giờ tôi chưa từng có tình cảm gì với anh, chồng tôi là Diệp Bộ Hàng, thứ tôi yêu là quyền là thế là nhan sắc, anh bằng được một nửa của cậu ta sao?"
Lời này mặc dù khiến người ta rất tổn thương, nhưng Vân Nhược Yết không thể không thừa nhận là Dương Từ nói đúng.
Năm ba tên vệ sĩ vẫn ân thân xuất hiện, tạo thành một vòng bảo vệ quanh Dương Từ.
Người lạ chớ tới gần.
Mà Vân Nhược Yết trước giờ với Dương Từ vẫn luôn chỉ là người xa lạ, cho dù ở tuổi thanh xuân mơ mộng cũng có mong đợi thứ tình yêu của vị học trưởng như Vân Nhược Yết, nhưng suy kĩ ra thì cũng không phải tình yêu thực sự.
Đồng Chỉ nắm chặt nắm tay đến hằn vết móng, cắm vào da gây đau. Nhưng so ra vẫn không bằng cái đau trong lòng.
Dịch Vu thấy bầu không khí bất thường vội lên tiếng: "Anh, chị dâu, cô Dương, không còn sớm nữa, chúng ta đi xem trường quay thôi, cô Dương đã đầu tư, chúng ta phải quay phim chiếu sớm, nhân lúc chuyện này còn nóng mới được."
Dương Từ gật đầu: "Bọn chị đi trước, Đồng Chỉ em đi đâu thì cứ đi đi."
Dịch Vu kéo tay Dương Từ đi vào phía trong cô nhi viện.
Một vệ sĩ mặc áo đen sậm mặt yêu cầu Dịch Vu buông tay, còn anh ta thì chủ động nắm tay Dịch Vu, nói: "Mặc dù phu nhân vừa mới đi lại được, nhưng có chúng tôi bảo vệ sẽ không ngã được, nếu anh sợ ngã vậy tôi đỡ anh."
"Phụt." Dương Từ nhìn gò má chuyển màu đỏ tía của Dịch Vu, không kiềm được cười ra tiếng.
"Anh trai, tên gì vậy?"
"Ngô Thanh."
"Anh làm việc cho Diệp Bộ Hàng hay lão già Diệp gia?"
"Diệp thiếu."
"Rất tốt, từ hôm nay anh làm trợ lý của tôi đi, tôi cho anh tiền lương gấp đôi bây giờ." Dương Từ cẩn thận quan sát mặt mũi Ngô Thanh, không đẹp trai bằng Diệp Bộ Hàng, nhưng cũng coi như anh tuấn phóng khoáng bất phàm, toàn thân phủ tầng khí thế khiến kẻ xấu vừa nhìn đã run sợ.
"Phu nhân, Diệp thiếu đã phái tôi bảo vệ an toàn cho tôi, cô có gì cứ thoải mái yêu cầu là được." Ngô Thanh nắm chặt tay Dịch Vu, kéo cả tay cậu ta lên chắp tay hành lễ trước ngực như đại hiệp giang hồ.
Dịch Vu nói: "Cô Dương, cô mau bảo anh Ngô đây buông tay tôi ra được không vậy?"