Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 62: Không được gặp lại




Edit: Dương Lam

Diệp Bộ Hàng không dám ôm bất cứ tâm lý may mắn gì, vội nói: "Dương Từ, em để dao xuống, bây giờ anh sẽ tìm người tới làm giải phẫu ngay."

"Còn nữa, cậu không được đến gây tôi trong vòng ba mét." Dương Từ được voi đòi tiên tiếp tục yêu cầu.

Diệp Bộ Hàng nhìn lưỡi dao sắc bén kia, chỉ có thể đồng ý: "Anh đồng ý với em."

Lúc này Dương Từ mới để dao xuống, nước mắt không khống chế được mà lăn dài, cô không biết tại sao mình lại khóc nhiều đến vậy, đứa bé trong bụng chắc vẫn chưa có ý thức đâu nhỉ? Nếu đã không cho nó được cuộc sống hạnh phúc, vậy sinh ra để làm gì.

"Vợ anh Bác, chị sắp xếp phẫu thuật cho cô ấy đi." Diệp Bộ Hàng mở cửa phòng nói với chị Bác.

Chị Bác nhìn Dương Từ nằm bên trong một cái rồi nói: "Phẫu thuật này phải đặt lịch từ trước, từ mẫu máu cô ấy xét nghiệm thì thấy có chứng viêm nhẹ, chị sẽ cho nằm viện tạm, uống thuốc mấy ngày, đợi hết sốt rồi đến kiểm tra lại xem tình trạng sức khỏe có thể chịu được cuộc phẫu thuật hay không?"

Dương Từ không thể không đồng ý, dù sao đây cũng là bệnh viện tốt nhất thành phố Tam Tinh, nhờ phúc Diệp Bộ Hàng, phòng bệnh cô nằm cũng thuộc loại tốt nhất.

Cô khóa cửa phòng lại, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, đẩy xe lăn tới cạnh giường, cầm điện thoại xem tin tức hôm nay, theo lý thuyết thì tin Tề Hải là Diệp Bộ Hàng chắc đã là tít đầu của các trang web.

Nhưng đến một nửa cái tin liên quan tới Diệp Bộ Hàng cũng không tìm được, chỉ cần vừa có ai đó trên mạng nhắc tới ba chữ Diệp Bộ Hàng này, tốc độ xóa nhanh hơn bất kì lúc nào trước đây.

Nhanh như vậy, quyền lãnh đạo Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin là vật trong tay của Diệp gia.

Dương Từ không nén được nụ cười nhạt, cô nào có tốt số vậy chứ? Hóa ra, nhiều nhất cũng chỉ là kẻ ngốc bị người ta lừa dối mà thôi.

Bụng ngày càng đau hơn, cô ôm bụng, đau đến tê tâm liệt phế, đau như lần tai nạn năm đó, đau như lúc bị bánh xe nghiến qua chân vậy, làm cô cau chặt mày.

"Em gái." Cửa bị mở ra, một người đàn ông nho nhã đi vào, thấy Dương Từ ngồi yếu ớt bên giường, anh ta vôi ôm cô đi qua phòng làm việc của mình.

--- ------ ---

Đêm xuống, Diệp gia vẫn một mảnh đèn đuốc sáng choang.

Ông cụ Diệp ngồi trên ghế cao giữa phòng cẩn thận suy tính tin tức A Bác truyền tới, gần đây ông vẫn luôn mặc kệ ân oán giữa Tiểu Hàng và Tô Vãn Vãn, bị vì ông chỉ biết biết cháu dâu của mình chính là Tát Nghiên.

Nhưng A Bác nói con gái Tô gia kia đã có thai, đó là con cái Diệp gia, cũng là đứa cháu bốn đời ông đã mong bấy lâu, chỉ tiếc rằng mẹ đứa bé đó không phải Tát Nghiên.

Diệp Bộ Hàng bị ông cụ ra lệnh khẩn bắt về nhà ngay, nếu không cậu tuyệt sẽ không nỡ để Dương Từ ở lại bệnh viện một mình.

"Tiểu Hàng, nghe nói con bé kia có  rồi? Con cũng quá không cẩn thận! Đứa bé kia không thể giữ lại, con bé đó cũng không thể gặp nữa!" Câu đầu tiên của ông cụ đã nghe mùi tức giận không che giấu, giọng điệu mang giáo giấu thương hoàn toàn không giống vẻ cưng chiều thể hiện với Diệp Bộ Hàng khi còn bé.

"Ông cố, ông đã đồng ý rồi mà, chỉ cần con đồng ý làm gia chủ Diệp gia thì có thể tự lựa chọn người làm vợ mình." Diệp Bộ Hàng bình tĩnh lại ngay, "Đứa bé đã có, ông cố có thể chuẩn bị bao lì xì trước được rồi."

"Tiểu Hàng à! Mấy ngày nay cho dù con xông xáo trong giới giải trí cũng không thể không chú ý tình hình chính trị được chứ? Tô gia đã vào lưới rồi, trong thành phố Tam Tinh, nhà đó không có kẻ nào chống lưng bảo vệ quyền lợi trên thương trường cho mình, bà già Tô Cẩn kia đã lớn tuổi, con cháu trừ Tô Dật Thần thì còn lại đều là đám ăn chơi quần là áo lượt, Tô gia không tìm chỗ dựa trong chính giới, cũng đã là lúc nên rơi đài rồi." Ông cụ Diệp tuy đã hơn tám chín mươi tuổi, nhưng lại rõ ràng thế cục nước C này hơn bất cứ ai.

Diệp Bộ Hàng nói: "Chẳng lẽ Diệp gia chúng ta mà còn phải để ý đến tài sản trong nhà thông gia?"

"Hôn nhân không môn đăng hộ đối sẽ không thể lâu dài, nói cách khác, nếu từ nhỏ Tô Vãn Vãn đã lớn lên ở Tô gia, chưa từng lưu lạc tới cô nhi viện, vậy ông vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng con bé đó lại trưởng thành ở cô nhi viện, danh tiếng xưa giờ đã khó nghe."

"Ông cố, từ bao giờ mà ông cũng để ý tới cái nhìn của người khác rồi?" Diệp Bộ Hàng hỏi, "Con cũng tự có mắt, Dương Từ là người thế nào ư? Có nên yêu cô ấy hay không con là người rõ ràng nhất."

Ông cụ Diệp buông tiếng thở dài làm hằn rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt, nói với trợ lý: "Từ giờ trở đi, theo sát Tiểu Hàng hai bốn trên hai, chỉ cần nó có ý muốn gặp Dương Từ, thì lập tức đánh chết Dương Từ cho tôi!"

"Ông cố, từ nhỏ ông đã dạy rằng giết người là phạm pháp!" Diệp Bộ Hàng nắm chặt nắm tay, thực sự tin rằng ông có thể làm ra được chuyện như vậy.

"Ông cố của con cũng chỉ là kẻ mệnh bạc sắp về tây thôi, không thể trơ mắt nhìn con bị một đứa con gái lòng dạ rắn rết làm cho mê muội được! Giết người thì đền mạng, đền cái mệnh này của ông cũng được." Ông cụ nghiêm nghị nói.

Lúc Diệp Bộ Hàng ra khỏi thư phòng, cửa phòng sầm lại thật mạnh.

Ngoài cửa, một cô gái trông có vẻ hòa nhã nhìn cậu, nói: "Diệp thiếu thật nóng tính quá, còn tưởng người có thể chịu được tính khí ấy của chị Từ sẽ phải dịu dàng lắm chứ."

"Cô là ai?" Diệp Bộ Hàng hỏi.

"Người đàn ông chị Từ thích nhất là ai? Anh có biết không?" Đồng Chỉ nghịch bộ móng mới làm, hỏi lại.

Diệp Bộ Hàng không để ý tới cô ta, cô gái này tuyệt không phải kẻ hiền lành gì.

"Diệp thiếu, không ngại thì lên xem hotsearch weibo hiện tại  thử xem, anh trai gặp lại em gái, mối tình đầu thuở nhỏ trỗi dậy, thật chẳng còn quan tâm đến chuyện đến người nào khác nữa." Đồng Chỉ cố tình nói bằng giọng quái gở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.