(*) Tuyết tàng nghĩa đen là che giấu trong tuyết, ý ở đây hiểu gần như từ phong sát.
Dương Tư Tư dẫn một đám nhân viên tới cửa phòng vũ đạo, hỏi: "Nơi này thật náo nhiệt, đang tập luyện tiểu phẩm sao?"
"Chị Tư Tư, hôm qua còn nghe Ngô tổng nhắc là đã lâu không được gặp chị đó." Lời này của Chu Hồng Phỉ không khỏi có ý khoe khoang. Trước đã có lời đồn Dương Tư Tư là bạn gái Ngô tổng, bây giờ, cây đại thụ Ngô tổng này, cô ta cũng đã leo lên được, đã có thể coi như ngang hàng với Dương Tư Tư.
Ngô Nghiêu là ông tổng của xí nghiệp giấy ở địa phương, thích chơi nữ minh tinh, từng đầu tư rất nhiều bộ phim và gameshow giải trí, buổi dạ tiệc đón năm mới thành phố Tam Tinh năm nay cũng có phần do người này đầu tư.
Dương Tư Tư từng có lời đồn bị Ngô Nghiêu dùng quy tắc ngầm, nhưng đã bị Dương Từ cực lực phủ nhận.
Dương Từ nhìn Dương Tư Tư: "Cô sao lại tiện như vậy, Ngô Nghiêu tuy nói trẻ tuổi đẹp trai, nhưng dù anh ta vẫn chưa kết hôn, thì cô cho là mình có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng sao? Chẳng qua người ta chỉ coi cô như thứ đồ để an ủi, chia tay rồi, vẫn có đầy những em gái trẻ tuổi xinh đẹp khác."
Dương Tư Tư tức giận: "Tôi không có."
"Vậy năm đó là ai bị tôi phát hiện đi khách sạn thuê phòng với Ngô Nghiêu? Các người nửa đêm canh ba vào phòng khách sạn nói chuyện đầu tư à?"
Gương mặt xinh đẹp của Dương Tư Tư phủ nét dữ tợn cùng cực: "Dương Từ, tôi chỉ hận không thể giết cô."
"Với cái lá gan của cô thì chỉ làm được ít chuyện nhỏ ngây thơ thôi, chiếm đoạt phòng vũ đạo, thiệt cho cô nghĩ ra được." Dương Từ nói vẻ khinh miệt.
Dương Tư Tư vừa nói vừa bật khóc: "Dương Từ, đáng đời cô cả đời bị què chân."
Dương Từ liếc thấy Mạnh Quý Tư đi tới ngoài phòng, mới phát hiện nguyên nhân làm Dương Tư Tư khóc như vậy.
"Ôi ôi, là ai chọc tâm can bảo bối của Cát Tư giải trí chúng ta khóc vậy?" Mạnh Quý Tư vội chạy vào hỏi.
"Mạnh tổng, còn không phải do dạ tiệc mừng năm mới sắp tới sao? Nên em muốn cùng mọi người luyện múa thêm, nhưng Dương Từ lại nói em cố ý chiếm đoạt phòng nhảy không cho cô ấy dùng." Giọng nghẹn ngào này rất thật, chức ảnh hậu của Dương Từ thật là không trao sao.
Mễ Khả Nhi nhìn không quen dáng vẻ này của Dương Tư Tư, liền nói: "Phòng vũ đạo có quy định về thời gian, mỗi một nghệ sĩ đều có quyền sử dụng như nhau."
Mạnh Quý Tư liếc nhìn Diệp Bộ Hàng, hơi có vẻ áy náy nhưng vẫn ra lệnh: "Từ hôm nay trở đi, nghệ sĩ của Dương Từ không được sử dụng phòng vũ đạo và phòng thu âm trong công ty, không được sử dụng phương tiện truyền thông trong công ty, cũng sẽ không được lấy trong công ty bất cứ tài nguyên nào."
"Từng nghe tuyết tàng nghệ sĩ, nào có chuyện tuyết tàng quản lý." Dương Từ nói.
Mạnh Quý Tư: "Đây không phải đang xả cơn giận cho Dương Tư Tư sao?"
Dương Tư Tư lập tức tươi cười rạng rỡ: "Cám ơn Mạnh tổng, gần đây có đoàn làm phim lớn tới tìm em, nói em có thể giới thiệu vào mấy vai nữ phụ, không biết trong công ty có nữ nghệ sĩ nào đang rảnh rỗi không?"
Mạnh Quý Tư biết Dương Tư Tư là một người thông minh, lúc này người tốt do cô ta làm, nhưng quyền lựa chọn lại đẩy qua anh ta, cũng là tặng hắn mấy phần mặt mũi, nhưng hết lần này đến lần khác, cô nàng thông minh thế này cứ gặp vấn đề liên quan đến Dương Từ lại ngốc hẳn.
--- ------ ---
"Gì cơ? Cô bị tuyết tàng?" Chu Nghệ Vi mặc bộ đồ lông chồn màu hồng, trang điểm đậm, vừa kí hợp đồng xong đã được Dương Từ báo tin là không được dùng bất cứ tài nguyên nào trong Cát Tư giải trí, giờ toàn thân cô không có chỗ nào là tốt cả.
Dương Tư che tai: "Cô bình tĩnh chút đi."
"Tôi bình tĩnh thế nào được? Không có tài nguyên của Cát Tư, chúng ta chỉ là người bình thường, cô còn muốn tôi nổi tiếng thế nào?"
"Tề Hải và Tề Đống có là người bình thường, thì cô cũng không phải!" Dương Từ nói.
"Bây giờ, trên internet tôi bị bôi đen mất hết hình tượng rồi, không có thủy quân của công ty, kiểu gì chẳng bị bình luận mắng tới chết chứ." Chút tự biết mình này Chu Nghệ Vi vẫn phải có.
Dương Từ xoa huyệt thái dương, suy tính: "Bây giờ chúng ta thiếu một chỗ để làm phòng tập cho ba người?"
"Lần này nguy thật rồi, có phòng tập thì có ích gì, giấc mộng minh tinh của tôi bị phá hủy hoàn toàn mất, không được không được, tôi phải giải ước." Chu Nghệ Vi gấp suýt khóc.