Cách Nuôi Dưỡng Bệnh Kiều

Chương 16




Sau khi binh lính Thưởng tộc rời đi, Phó Vân Cảnh và Diệp Trăn Trăn nhanh chóng trở về phòng, kéo Trương Bồi Phong còn trốn trong mật đạo ra ngoài.

Phó Vân Cảnh kể lại sơ lược tình huống vừa rồi cho Trương Bồi Phong, trong lời nói còn tiết lộ tình cảnh gấp gáp trước mắt, "Tuy rằng đám mọi rợ đó đã tạm thời rời đi, nhưng nói không chừng sau này bọn chúng vẫn sẽ quay lại, đặc biệt là tên cầm đầu còn có ý với A Trăn tỷ tỷ, ta sợ hắn sẽ trở lại quấy rối. Để đảm bảo an toàn, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi khách điếm thôi."

Trương Bồi Phong thở dài: "Thật xin lỗi, chuyện này đều là do ta. Nếu không phải vì ta, sẽ không dẫn tới mấy tên mọi rợ như vậy, còn liên luỵ đến A Trăn cô nương. May mắn A Trăn cô nương phản ứng nhanh, nếu không......" Hắn không nói hoàn chỉnh, nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý hắn.

Diệp Trăn Trăn lắc đầu, dùng lời lẽ chính đáng nói: "Trương đại ca, sao có thể trách ngươi chứ? Ngươi xuất đầu thay bá tánh bị đám mọi rợ ức hiếp mới bị bọn chúng đuổi gϊếŧ, người chân chính đáng trách hẳn là đám súc sinh không chuyện ác nào không làm kia! Không chỉ muốn chiếm đất Minh Quốc của chúng ta, còn muốn khi dễ bá tánh Minh Quốc chúng ta!"

Phó Vân Cảnh gật đầu, nói tiếp: "A Trăn tỷ tỷ nói rất đúng, việc này người không hề sai, Trương đại ca đừng tự trách. Vấn đề cấp bách hiện tại chính là tìm ra nơi đến sau này."

Trương Bồi Phong trầm ngâm, nói: "Hiện giờ thương thế của ta đã khá lành lặn rồi, cũng đã tới lúc nên trở về sơn trại. Vân Cảnh, A Trăn cô nương, nếu hai người các ngươi không ngại thì cùng ta trở về núi trại đi."

Nghe được lời này, Phó Vân Cảnh theo bản năng mà nhìn về phía Diệp Trăn Trăn, chỉ thấy nàng cũng vừa vặn nhìn lại đây, hướng hắn gật đầu, trong mắt lập loè ánh sáng bao dung và cổ vũ. Trong nháy mắt, do dự trong lòng hắn tiêu tán hết thảy.

Vì thế, hắn quay đầu nhìn Trương Bồi Phong, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Trương đại ca, ta biết trong lòng ngươi vẫn xem ta như một mao đầu tiểu tử* chưa trải sự đời, nhưng những lời kế tiếp đây của ta đều là nghiêm túc. Lần này ngươi dẫn chúng ta trở về núi trại, ta biết là vì ngươi băn khoăn đã liên luỵ đến chúng ta, muốn cho chúng ta có một chỗ dựa, nhưng ta hy vọng ta có thể có được một thân phận lưu lại sơn trại. Trương đại ca, ta muốn gia nhập sơn trại, trở thành một thành viên của các ngươi, chiến đấu vì quốc gia, vì bá tánh giống các ngươi!"

*chỉ nam thanh niên còn bồng bột

Trương Bồi Phong có chút kinh ngạc mà nhìn thiếu niên trước mặt, sau một lúc lâu, hắn mới cau mày nói: "Vân Cảnh, ngươi suy nghĩ như vậy làm ta thật cao hứng. Nhưng gia nhập sơn trại không phải chuyện dễ dàng. Ngươi có biết việc trở thành một thành viên của chúng ta có nghĩa gì không? Ngươi sẽ phải ra chiến trường tràn ngập nguy hiểm, đối mặt với địch nhân hung ác nhất! Nơi ngươi từng đi qua chỉ là trường tư để đọc sách, hoặc là khách điếm để chơi đùa với tiểu nữ hài, ngươi luôn sống trong hoàn cảnh tương đối an toàn, chiến trường nguy hiểm là thứ ngươi chắc chắn không cách nào tưởng tượng được!"

"Vậy Trương đại ca cảm thấy nếu người Thưởng tộc còn ở đây một ngày, những ngày yên bình như vậy của ta còn có thể giữ được trong bao lâu? Chuyện hôm nay ngươi cũng biết rồi đấy, người Thưởng tộc có thể quấy phá bình dân bá tánh bất kỳ lúc nào, chỉ có đuổi đám quân xâm lấn này đi, chúng ta mới có thể chân chính sống những ngày hoà bình! Ta xác thật không có kinh nghiệm thực chiến, nơi ngày thường hay đi cũng chỉ có khách điếm và trường tư, đối với việc hành quân đánh giặc thật sự không hiểu, nhưng không ai sinh ra đã biết tất cả! Chỉ cần Trương đại ca có thể cho ta một cơ hội chứng minh bản thân, ta tin tưởng ta cũng sẽ không kém hơn so với người khác."

Nói rồi, Phó Vân Cảnh đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Trương đại ca, cầu xin ngươi cho ta gia nhập sơn trại!"

"Ôi trời, ngươi làm gì vậy? Nhanh đứng lên ngay!" Trương Bồi Phong lập tức lôi kéo tay thiếu niên, muốn nâng hắn từ trên mặt đất đứng dậy, nhưng thiếu niên vẫn không chút sứt mẻ mà quỳ trên mặt đất như cũ, biểu tình vô cùng bướng bỉnh, "Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ không đứng dậy."

Phó Vân Cảnh cúi đầu nói, người thành thục từ trước đến nay thế nhưng khó có được lộ ra một tia bướng bỉnh trẻ con.

Trương Bồi Phong tức khắc có chút dở khóc dở cười: "Được rồi được rồi, ta cũng chưa nói nhất định không cho ngươi vào núi trại. Tâm tư ngươi kín đáo, hơn nữa võ công cũng tồi, nhân tài như vậy ta vô cùng hoan nghênh. Vừa rồi sở dĩ nói như vậy, không phải cảm thấy ngươi không thích hợp, mà sợ ngươi chưa suy xét kỹ càng, chỉ là nhất thời xúc động. Hiện giờ thấy ngươi kiên quyết như vậy, hôm nay ta đành tự tiện làm chủ, đồng ý cho ngươi gia nhập sơn trại. Nhanh đứng lên đi!"

Nghe được lời bảo đảm, Phó Vân Cảnh mới như trút được gánh nặng mà đứng lên. Hắn vỗ vỗ trường bào dính bụi đất, hướng Diệp Trăn Trăn nhàn nhạt cười cười, "Cảm ơn Trương đại ca."

Trương Bồi Phong cười vỗ bả vai Phó Vân Cảnh, nói: "Thật đúng là hậu sinh khả uý*! Vân Cảnh, ta có dự cảm, tương lai ngươi nhất định sẽ làm được chuyện lớn."

* thế hệ sau ắt sẽ tài giỏi hơn thế hệ đi trước

Để tránh cành mẹ đẻ cành con, ba người quyết định trốn đi vào ngay đêm đó.

Trước khi đi, Diệp Trăn Trăn để lại một phong thơ, nói bệnh cũ của mình tái phát, cần phải về quê chữa bệnh, cũng khẩn thiết cảm tạ hai người Từ Chấn Hoa và Phương Thanh đã chiếu cố nhiều năm qua.

Lúc ra khỏi khách điếm, Diệp Trăn Trăn nhịn không được xoay người lại nhìn khách điếm xa lạ đã sống nhiều năm, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.

"Lão bản nương, lão bản, Nguyệt nhi, chúng ta đi đây, bảo trọng!" Nói xong, nàng liền xoay người, ko do dự mà đi theo thiếu niên tiến vào bóng đêm dày đặc.

Vì sợ bị binh lính Thưởng tộc phát hiện, ba người không dám đi đường lớn, chỉ có thể im ắng đi đường nhỏ hẻo lánh. Đi mấy ngày mấy đêm, vượt qua vô số núi cao sông lớn, ba người mệt đến mức sức cùng lực kiệu, nhưng vẫn không dám đến khách điếm tìm nơi ngủ trọ như cũ, chỉ có thể nghỉ ngơi ở nơi núi hoang dã ngoại.

Diệp Trăn Trăn ngồi xuống một tảng đá lớn, uống nước ừng ực.

Ánh mặt trời vào buổi trưa hết sức mãnh liệt, Diệp Trăn Trăn nhịn không được duỗi tay lên trán ngăn ánh nắng chói mắt. Chuyến đi mỏi mệt khiến sắc mặt nàng tái nhợt, ngay cả môi cũng bị phơi đến có chút khô nứt.

Phó Vân Cảnh nhìn gương mặt đầy mỏi mệt của Diệp Trăn Trăn, nhịn không được đau lòng, nhưng hắn cũng không hối hận quyết định mang theo Diệp Trăn Trăn, bởi vì chỉ có đem người này theo bên người, nội tâm vắng vẻ của hắn mới được lấp đầy.

"A Trăn tỷ tỷ, chờ lát nữa xuất phát để ta cõng ngươi đi, sắc mặt ngươi thoạt nhìn không tốt lắm." Phó Vân Cảnh nhẹ giọng nói, trong mắt tràn ngập đau lòng.

Diệp Trăn Trăn vẫy vẫy tay, cho dù rất mệt, nhưng nàng vẫn không ngừng tươi cười, làm bộ chẳng hề để ý mà nói: "Yên tâm đi, ta không sao. Nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, đừng lo lắng cho ta."

Phó Vân Cảnh nhíu mày, còn muốn nói chuyện, khuôn mặt đã bị đôi tay hơi lạnh của Diệp Trăn Trăn ôm lấy, sau đó, giọng nói ôn nhu của nàng vang lên: "Tiểu Cảnh, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta còn kiên trì được. Hơn nữa, ngươi cũng rất mệt, ta không muốn kéo chân sau của ngươi."

Phó Vân Cảnh mím môi, thần sắc lo lắng, nhưng nhìn kiên định trên mặt Diệp Trăn Trăn, liền biết bất luận thế nào cũng không khuyên được nàng, không khỏi thở dài, "Được. Nhưng nếu ngươi kiên trì không được, nhất định phải nói cho ta, biết không?"

Diệp Trăn Trăn cười nói: "Đã biết."

Phó Vân Cảnh cũng cười cười theo, gương mặt nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay mềm mại của Diệp Trăn Trăn, nhẹ giọng nói: "A Trăn tỷ tỷ, ngươi hãy nhẫn nại thêm một chút, nhé."

Ngươi hãy nhẫn nại một chút, những ngày như vậy ta sẽ không để ngươi chịu đựng quá lâu nữa. Ta sẽ dùng hết toàn lực, cho ngươi một cuộc sống tốt nhất.

Nghỉ ngơi một trận, ba người lại tiếp tục xuất phát.

Đến khi nhìn thấy núi rừng sâu thẳm xuất hiện trước mặt, Trương Bồi Phong đột nhiên lộ ra ý cười: "Chỉ cần đi qua rừng cây này, chúng ta sẽ đến sơn trại! Nhưng các ngươi phải cẩn thận, bên trong có rất nhiều vật độc, hơn nữa đường rất khó đi, nếu lơ đãng sẽ lạc đường ngay lập tức. Các ngươi nhớ rõ phải theo sát ta."

Phó Vân Cảnh và Diệp Trăn Trăn vội gật đầu đáp ứng.

Lại là một trận bôn ba gian nan, thẳng đến khi mặt trời xuống núi, rốt cuộc bọn họ cũng tới sơn trại.

Mấy tiểu thủ vệ vừa thấy Trương Bồi Phong trở về liền kích động hô: "Đại đương gia! Ngươi rốt cuộc cũng trở lại! Nhị đương gia và tam đương gia phái rất nhiều huynh đệ đi ra ngoài tìm ngươi, nhưng đều không nhận được tin tức của ngươi! Chúng ta rất lo lắng cho ngươi!"

Trương Bồi Phong vẫy vẫy tay, cười nói: "Ta không phải đã bình an trở về rồi sao. Hiện tại ngươi đi thông báo, nói với bọn họ rằng ta đã trở về."

"Vâng, tiểu nhân đi ngay!"

Trương Bồi Phong mang theo Phó Vân Cảnh và Diệp Trăn Trăn đi vào bên trong, càng đi vào sâu, cảnh sắc bên trong càng trống trải, hơn nữa bọn họ phát hiện phòng bên trong cũng không khác gì nhà dân, khiến người hoàn toàn không thể ngờ được nơi bình thường như vậy thế mà lại là cứ điểm của Phi Ưng Bang tiếng tăm lừng lẫy.

Hai bên đường đông đúc, mọi người đều hoan nghênh Trương Bồi Phong trở về. Tuy rằng bọn họ vô cùng tò mò Phó Vân Cảnh và Diệp Trăn Trăn đi ở phía sau Trương Bồi Phong, nhưng Trương Bồi Phong không nói, bọn họ cũng không dám tùy tiện tiến lên hỏi.

Thẳng đến khi đi đến trước một gian phòng lớn bề ngoài cổ xưa, Trương Bồi Phong mới ngừng lại. Chỉ trong giây lát, người bên trong liền lục tục đi ra, trông quần áo và vũ khí, có thể là những người đứng đầu sơn trại. Trong đám người đó, đột nhiên có một thiếu nữ nhanh nhẹn vọt ra, mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bổ nhào vào trong lòng ngực Trương Bồi Phong, nghẹn ngào nói: "Cha! Ngươi rốt cuộc đã trở lại! Ngươi không biết mấy ngày nay mỗi ngày nữ nhi đều lo lắng cho ngươi ô ô......"

Trương Bồi Phong nhẹ vỗ lưng nữ nhi, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa: "Không phải bây giờ cha đã trở lại rồi sao."

"Đại ca!"

"Đại ca."

Hai người vừa nói là huynh đệ kết bái của Trương Bồi Phong, Từ Dương và Tiêu Bình, quan hệ vô cùng thân thiết với hắn, cùng nhau trợ giúp hắn xử lý sự vụ trong trại nhiều năm, đều là cánh tay trái bờ vai phải đắc lực của hắn.

Chỉ thấy tam đương gia Từ Dương nhanh chóng đi lên trước mặt Trương Bồi Phong, biểu tình kích động, trong mắt còn ẩn ẩn nước mắt lập loè. Nhị đương gia đi theo phía sau, phản ứng lại bình đạm, khóe môi treo lên ý cười như có như không.

Trương Bồi Phong gật gật đầu, buông lỏng Trương Mạn trong lòng ngực ra, hướng mọi người cao giọng nói: "Giới thiệu với mọi người, thiếu niên trước mặt ta tên là Vân Cảnh, là một người trẻ tuổi có thân thủ lợi hại. Vị bên cạnh này là tỷ tỷ của hắn, A Trăn cô nương. Lần này ta có thể bình an trở về, ít nhiều đều nhờ bọn họ hỗ trợ! Hai người bọn họ là đại ân nhân của Trương Bồi Phong ta."

"Không dám nhận, Trương đại ca nói quá lời rồi." Phó Vân Cảnh vội nói.

Trương Bồi Phong vẫy vẫy tay, tiếp tục nói: "Vân Cảnh đệ quá khiêm tốn rồi. Ngươi tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng luận tài trí, võ công đều ưu tú hơn so với rất nhiều người trong sơn trại chúng ta! Lần này ít nhiều nhờ có ngươi, ta mới có thể tránh khỏi bị đám mọi rợ kia bắt giữ! Cho nên ta quyết định mời ngươi tiến vào trại của chúng ta, trở thành một thành viên của chúng ta! Mọi người có ý kiến gì không?"

Nếu đại đương gia đã lên tiếng, hơn nữa thiếu niên này còn là ân nhân của hắn, mọi người đương nhiên không dám dị nghị, lập tức trăm miệng một lời mà hô: "Không có ý kiến!"

Phó Vân Cảnh chắp tay với mọi người chung quanh, nghiêm túc nói: "Cảm ơn đại đương gia, cảm ơn các tiền bối đã chấp nhận. Ngày sau Vân Cảnh chắc chắn sẽ tận tâm tận lực phụ tá đại đương gia, dốc lòng vì sơn trại."

Mọi người cùng trầm trồ khen ngợi.

Trong tiếng hoan hô, Trương Mạn phía sau Trương Bồi Phong trộm dò đầu ra, nhìn thiếu niên áo trắng cách đó không xa. Chỉ thấy ánh nắng rạng rỡ chiếu rọi xuống, làm dung nhan vốn tuấn lãng của thiếu niên càng thêm vài phần loá mắt, tựa như sáng lên, làm thiếu nữ nhịn không được lặng lẽ đỏ mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.