Cách Làm Sủng Phi

Chương 4: Thấy đủ vui buồn của thị thiếp




Cố Tương thấy thịt kho tàu đã hết sạch, mau chóng tiến công mấy món còn lại..., nghĩ rằng, ngươi là công tử Vương phủ đấy, có thể khiêm nhượng một chút được không? Hừ hừ hừ

Hình Thượng Thiên nhìn miệng Cố Tương vểnh lên ra vẻ ủy khuất, môi phấn đô đô, trong lòng không biết như thế nào liền cảm thấy thật đắc ý, mang theo vài phần buồn cười, hắn buông chiếc đũa, phân phó Chiêu Trữ, "Hôm nay thịt kho tàu này không sai, lại thêm một đĩa."

Cố Tương sửng sốt, tươi cười khóe môi rất nhanh liền không ức chế được.

Hình Thượng Thiên nhìn, cũng nở nụ cười theo, mặt mày loan loan, dị thường tuấn tú.

Chiêu Trữ còn đang kinh ngạc, lại nhìn thấy Hình Thượng Thiên khó được cười, thật sự cảm thấy, cây vạn tuế ra hoa cũng không gì hơn cái này, hắn đi theo Hình Thượng Thiên đã có bốn năm năm, nhưng thấy Hình Thượng Thiên cười cũng chỉ là vài lần mà thôi, trong lòng hắn nghĩ, chẳng lẽ là chủ tử bị đưa tới nông thôn này ở, thật sự là có bị choáng váng?

Mà bên kia Phương Viên cùng Liễu Chi lại có ý nghĩ khác, các nàng thấy Cố Tương cùng Hình Thượng Thiên hỗ động tốt như vậy, còn có cảm giác thực kiêu ngạo, hai người bị phân đến hầu hạ Cố Tương, không có gì bất ngờ xảy ra, về sau chính là đi theo Cố Tương, nàng được sủng ái bọn họ mới được sống tốt, nàng không được sủng tự nhiên cũng là gian nan, nhìn tình hình này, ngày sau có hy vọng!

Bởi vì một chút nhạc đệm này, cơm trưa hôm nay khách chủ đều vui, Chiêu Trữ cũng thấy viên mãn, từ lúc đến biệt viện Lục gia ăn không nhiều lắm, khiến phu nhân vẫn rất lo lắng.

Dọn bàn xuống, bưng lên trà mới, Hình Thượng Thiên vốn không thích uống, nhưng ăn không ít đồ ăn đầy mỡ, cũng cảm thấy trời nóng uống nước trà giải ngấy cũng coi như không phải khó chịu như vậy.

Chờ uống xong nước trà rồi, vẻ mặt Hình Thượng Thiên thỏa mãn được Cố Tương tiễn ra ngoài, Cố Tương tại cửa nhìn bóng dáng Hình Thượng Thiên đi xa, chỉ kém vẫy vay tay, nghĩ rằng..., ngài nên đến nhiều, ngài đến, bàn cơm của ta lập tức liền phong phú rất nhiều!!!

Cố Tương nghĩ đến dựa theo trình độ kịch liệt đêm qua của Hình Thượng Thiên, tối hôm nay như thế nào cũng đến làm một hiệp, kết quả liên tục vài ngày hắn đều không có chạm mình, ngẫu nhiên giữa trưa lại đây cùng ăn một bữa cơm, về phần cơm chiều..., theo Phương Viên nói là gần như đều dùng ở chỗ của phu nhân, lúc nói lời này giọng điệu Phương Viên mang theo vài phần ê ẩm, cứ như thể nói di nương, có phải ngài nên tranh giành không chịu thua kém hay không.

Nếu người khác khẳng định liền cảm thấy không cam lòng, dù sao cũng là di nương vừa qua cửa, đúng là lúc nên mật mật ngọt ngọt, không thể hàng đêm đều đến, ít nhất cũng muốn cách ngày ngủ ở chỗ nàng, nhưng Cố Tương không phải “người khác”, nàng căn bản không có ý định tranh sủng, Hình Thượng Thiên tìm nàng, nàng cố gắng hầu hạ hắn, thái độ đối đãi như cấp dưới đối chủ quản, làm một vị thiếp hoàn mỹ, nếu không đến..., đương nhiên, đồ ăn ít chút, băng trong phòng cũng ít chút, nhưng là tự tại hơn nhiều, làm sao nàng muốn tự tìm phiền phức?

Đương nhiên, trong đó còn có suy tính khác, sợ mình làm ra hành động quá chủ động khiến Uông thị cho rằng nàng không an phận, hiện tại nàng cần trước mặt Uông thị lập hình tượng bổn phận, nghe lời, này quan hệ đến hạnh phúc về sau của nàng đấy.

Về phần thân phận vị phu nhân này, Cố Tương không cần tốn nhiều sức liền hỏi thăm được từ miệng Phương Viên, thật sự là thật không ngờ, thân phận vị Uông thị này rất cao, nghe nói là đích thứ nữ Chiêu Hòa vương, bởi vì vị hôn phu đầu tiên bệnh chết, bị cho là khắc phu, hôn sự kéo rất nhiều năm, không người hỏi thăm, mắt thấy tuổi tác nữ nhi càng lúc càng lớn, Chiêu Hòa vương nóng nảy, không thể để khuê nữ mình cả đời không gả, lúc này không quản xuất thân dòng dõi, chỉ cần muốn khuê nữ hắn, hắn sẽ đồng ý, chuẩn bị đại đồ cưới không nói, chỉ kém ồn ào cầu rể.

Cũng may Chiêu Hòa vương cùng Hoài An vương là thế giao nhiều năm, vừa vặn tiểu nhi tử Hoài An vương còn chưa cưới vợ, tuy rằng là thứ tử, còn nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng là so với những kẻ kia, chỉ vì nhòm ngó Chiêu Hòa vương phủ mà cầu cưới loạn thất bát tao, vẫn tốt hơn rất nhiều, lúc ấy Hoài An Vương lộ ra ý tứ kết thân, Chiêu Hòa vương không nói hai lời liền đồng ý, vội hỏi lúc nào làm hôn lễ cho vợ chồng son này?

Uông thị cho dù gả thấp, bất quá Chiêu Hòa vương thực vừa lòng, Hoài An vương vì củng cố quan hệ với Chiêu Hòa vương, vì tìm thân gia tốt cho tiểu nhi tử mình, bù lại thân thế thứ xuất của hắn, tự nhiên cũng thực vừa lòng, chính là hai nhân vật chính..., nghe nói, lúc mới đầu Hình Thượng Thiên còn chưa thích ứng được thân phận chuyển hoán, thường xuyên gọi Uông thị là tỷ tỷ.

Hai người tương kính như tân chiếm đa số, thiếu ý tứ ân ái.

Cố Tương nghe qua, không chú ý Phương Viên nói cảm tình giữa Lục gia cùng Uông thị có vấn đề, nàng càng chú trọng là, thân phận Uông thị quá ưu việt, không thể trêu vào, trong lòng nghĩ ngày sau càng phải thêm cẩn thận.

Kỳ thật, lại nói tiếp, Cố gia cũng không phải quá kém, mấy năm này lục tục cũng ra vài cử nhân, nhưng đại gia tộc mấy trăm người, muốn biết quan hệ thân thích với mấy cử nhân đó, cũng không biết là bối phận nào, trên cơ bản chỉ là láng giềng quen biết mà thôi.

Nhưng chút hậu trường đó so sánh với Chiêu Hòa vương phủ công thần khai quốc, được thánh sủng sao? Cứ như chim sẻ với Phượng Hoàng, căn bản chính là hai cấp bậc.

Cố Tương không giỏi cái khác, thích ứng trong mọi tình cảnh, tự mình hiểu lấy nhưng thật ra có.

Như thế, sáng sớm mỗi ngày Cố Tương đều đi thỉnh an, ngẫu nhiên trở về giữa trưa có thể cùng Hình Thượng Thiên dùng cơm, Hình Thượng Thiên không tới, ăn một mình cũng rất vui, sau đó ngủ trưa, thức dậy không có việc gì đi dạo hoa viên phía sau, bất quá..., ngày đầu tiên dạo hoa viên bị nắng nóng bức lui trở về, mấy ngày sau Cố Tương chỉ dạo bên hồ, dựa vào hồ nước có thể mát mẻ một chút, nàng ngẫu nhiên cho cá ăn, có đôi khi còn lấy túi lưới đi bắt cá, phân phó phòng bếp đi làm, khiến Phương Viên không hiểu ra sao, cuối cùng uyển chuyển nhắc nhở nói đây là cá kiểng..., cho dù biết không thể ăn, Cố Tương vẫn là làm không biết mệt, bắt rồi thả, thả rồi bắt, muốn chính là cảm giác thỏa mãn thu hoạch được cá thôi! Rất có tư thái vui sướng tự thỏa mãn.

Lúc đầu Phương Viên cùng Liễu Chi nhìn Cố Tương như vậy cũng tự nhiên vâng theo, sau có chút nóng nảy, nói bóng nói gió, hôm nay Lục gia đọc sách ở thư phòng, hoặc là đi ra ngoài kết bạn uống rượu đã trở lại, ngài có phải nên nấu canh tỉnh rượu linh tinh đưa đi để tranh sủng hay không?

Cố Tương giả ngu.

Cho tới cuối cùng Phương Viên cùng Liễu Chi cũng không nói nữa, nghĩ rằng, trước mắt Lục gia chỉ có một di nương, địa vị tất nhiên khác biệt? Trọng yếu nhất là..., di nương không vội, nha hoàn các nàng gấp cái gì vậy!

Buổi tối dùng cơm xong, Hình Thượng Thiên đọc sách trong đông phòng, tuy rằng lấy danh nghĩa "Tu dưỡng" chuyển tới biệt viện này, nhìn như không có việc gì, nhưng công khóa của Hình Thượng Thiên vẫn sẽ đúng giờ trình báo cho Hoài An vương xa tại kinh đô, đại nha hoàn Thanh Trúc của Uông thị hầu hạ cạnh bên, thường thường hồng tụ thêm hương.

Bên kia, Uông thị cầm khung thêu thêu hoa ở dưới đèn, khuôn mặt trầm tĩnh tốt đẹp như một bức họa, chỉ là nàng có thể trầm tĩnh được, đã có người thiếu kiên nhẫn, Thẩm ma ma dài cổ nhìn ra bên ngoài vài lần, hi vọng có thể nhìn thấy Hình Thượng Thiên đang đọc sách sau mành, nhưng có khả năng sao? Đừng nói chính ốc dựa theo quy cách Vương phủ làm rộng mở cỡ nào, cho dù không phải lớn như vậy..., Thẩm ma ma cũng không có Thiên Lý Nhãn, cách một nhà chính cũng nhìn tới.

Đợi Uông thị thêu xong một khóm lá xanh, Thẩm ma ma cũng là rốt cục ngồi không yên, nàng đứng dậy bưng chén trà cho Uông thị nói, "Phu nhân, trời đã tối, đừng để hỏng mắt."

Uông thị lắc đầu, " Sinh nhật mẫu phi sắp đến, bình phong này phải thêu xong sớm ta mới yên tâm."

Thẩm ma ma đau lòng giúp đỡ Uông thị vén sợi tóc lên vành tai nói, "Ta tự nhiên biết trong lòng phu nhân ngài gấp, nhưng dù gấp cũng không thể nóng lòng nhất thời."

Uông thị nhận chén trà, nhấp một ngụm, nóng lạnh vừa phải, hiển nhiên là Thẩm ma ma canh chuẩn thời gian, nàng thích nước trà hơi lạnh chút.

Thẩm ma ma thấy thần thái Uông thị giãn ra, vội bước lên phía trước nhẹ nhàng lấy khung thêu cất đi, đứng ở phía sau xoa bả vai cho Uông thị.

Uông thị thoải mái nhắm hai mắt lại, thở phào nhẹ nhõm nói, "Bả vai luôn ê ẩm".

"Ngài đây là quá quan tâm, ai..., chúng ta cũng không phải không có tú nương tốt, lúc trước ngài gả đi, Vương phi sợ ngài làm lụng vất vả, cố ý từ Giang Nam tìm năm vị tú nương đưa cho ngài, tay nghề bọn họ cũng đều từng thêu cho quý nhân trong cung." Thẩm ma ma vừa đau lòng xoa bóp, vừa tận tình khuyên bảo nói, "Ngài nhìn một cái ngài cần gì dốc sức như vậy?"

Uông thị khó được lộ ra tươi cười, vỗ vỗ tay Thẩm ma ma nói, "Ta biết ma ma đau lòng ta, nhưng cái khác có thể không làm, sinh nhật mẫu phi lại không được, ngài cũng đừng lải nhải."

Thẩm ma ma muốn nói thêm cái gì, nhìn thấy thần thái Uông thị mỏi mệt lại nuốt trở vào, trong phòng im ắng, chỉ có gió thổi cửa sổ sàn sạt.

Một lát sau, Thanh Trúc mặc áo choàng ngắn màu vàng nhạt, tươi mát như nắng xuân sớm đi vào, hành lễ với Uông thị nói, "Lục gia nói, hôm nay quá muộn, hắn đi thư phòng ngủ, dặn phu nhân cũng nghỉ sớm một chút."

Uông thị thản nhiên gật gật đầu nói, "Nói ta đã biết. Dặn người hầu hạ Lục gia cho tốt."

Chờ Thanh Trúc đi ra ngoài, Thẩm ma ma liền lộ ra lo lắng, "Phu nhân của ta, ngài sao lại..., lần này lão nô thật sự là muốn đi quá giới hạn, ngài nạp thiếp cho Lục gia lão nô không có ý kiến, nhà ai không có mấy thị thiếp? Huống chi ngài ba năm không mang thai, đây cũng là không có biện pháp khác, nhưng ngài cũng không thể đẩy đàn ông ra bên ngoài."

Uông thị không gợn sóng nhìn Thẩm ma ma nói, " Như thế nào gọi là ta đẩy ra bên ngoài?"

"Lục gia tuy rằng nạp thiếp, nhưng là ngày ngày đều dùng bữa tối tại chỗ ngài, đây là ý tứ gì? Hiển nhiên vẫn là coi trọng ngài trước sau như một, nhưng ngài chưa từng lưu hắn, nữ tử nên luôn tiểu ý ôn tồn, ngài vạn không thể cứ đưa cái giá danh môn khuê tú ra..., về sau nhưng là muốn thiệt thòi lớn." Thẩm ma ma vội vàng nói, hiển nhiên rất là sốt ruột thay Uông thị, đã quên tôn ti.

Uông thị không tức giận, nàng sâu kín nhìn ngoài cửa sổ nói, "Ngươi cho rằng ngày ngày hắn lại đây dùng bữa là có ý tứ gì?" Lập tức cười cười, như là tự lầm bầm nói, "Thẩm ma ma, về sau ngươi không cần nhắc lại chuyện này, chuyện ta cùng Lục gia, ngươi còn không biết."

"Nhưng là..."

Uông thị thấy Thẩm ma ma chưa chịu dừng, nghiêm mặt nói, "Ma ma, có phải ngươi quên thân phận mình hay không?"

Thẩm ma ma bị dọa giật mình một cái, vội vàng quỳ xuống, "Là lão nô đi quá giới hạn, thỉnh phu nhân thứ tội."

Thanh Trúc làm xong chuyện bên Lục gia liền xoay người về chủ ốc, lập tức liền thấy được Thẩm ma ma quỳ trên mặt đất, trong lòng nàng khinh thường, Thẩm ma ma này, ỷ vào mình từng hầu hạ mấy đại chủ tử nên thích lên mặt, lại nói tiếp, là Chiêu Hòa vương phi nghe tin phu nhân vẫn không mang thai mới vô cùng lo lắng đưa Thẩm ma ma tới đây, cho nên căn bản là không biết chuyện giữa Lục gia cùng phu nhân.

Phi, để bà ta nếm mùi thất bại tốt lắm, cho mình rất giỏi giang sao? Thật chuẩn bị đạp chủ tử xuống mặt đất? Một lần hai lần, nhìn xem về sau phu nhân còn cho ngươi mặt mũi nữa hay không.

Lại nói, bà ta chỉ là một ma ma, gấp cái gì? Phu nhân đã sớm phân phó nàng, nhìn chằm chằm tân di nương, nàng quan sát mấy ngày, cảm thấy cũng là bổn phận, thành thành thật thật, chưa bao giờ làm cái gì câu người, phu nhân vừa lòng, tự nhiên cũng có quyết định của mình, bọn họ làm nô tì, trọng yếu nhất là trung thành, chủ tử bảo đi làm cái gì thì đi làm cái nấy, làm nô tì cứ thích tự chủ trương, vậy ai mới là chủ nhân?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.