Cách Làm Sủng Phi

Chương 23: Trăng sáng có tự bao giờ...




Thẩm ma ma càng cẩn thận hầu hạ Uông thị, thấy hai má nàng từ từ gầy yếu, tuy rằng đau lòng nhưng cũng không nói nhiều một câu, lần trước nàng phạm vào sai lầm quá mức nóng vội, lúc này đây nhất định phải ổn định, nàng nói phu nhân lời kia đã thực thấu triệt, điểm đến thì thôi, còn lại phải dựa vào phu nhân lĩnh ngộ, kỳ thật dựa theo trí tuệ phu nhân làm sao có thể không hiểu? Chẳng qua là phu nhân không thuyết phục được chính mình mà thôi, nhưng là, nếu phu nhân thật sự vẫn là luẩn quẩn trong lòng..., Thẩm ma ma nhìn hoa hòe cách đó không xa nghĩ, nếu thật sự luẩn quẩn trong lòng. Thẩm ma ma cắn răng nghĩ, chỉ có thể nói tình hình thực tế cho Chiêu Hòa vương phi đến xử lý.

Buổi chiều một ngày này, Uông thị ngồi trước bàn trang điểm ngây ngẩn một lúc lâu, trong tay vẫn nắm một phong thư đã cũ..., hoàn hồn nói với Thanh Trúc, "Thanh Trúc, ngươi kêu Thẩm ma ma lại đây, lần trước váy sen hồng đường viền kim văn lệ sắc mẫu phi cho người mang tới đặt ở đâu?" Thanh Trúc dưỡng suốt một tháng, rốt cục khỏi hẳn, lúc này đang tích cực hầu hạ trước mặt Uông thị, nghe xong lời này cười, ra cửa dặn tiểu nha hoàn một phen.

Lúc Thẩm ma ma đến, Uông thị đang thay quần áo, quần áo diễm lệ ửng hồng phụ trợ Uông thị càng thêm đẹp đẽ quý giá loá mắt, đoan trang thục nghi, trên mặt Thẩm ma ma không tự giác lộ ra tươi cười, biết đây là Uông thị nghĩ thông, bà cao hứng tiến lên giúp đỡ Uông thị sửa sang lại quần áo, thấy váy này làm thật vừa vặn, nhưng thật ra biểu hiện đường cong vóc người Uông thị càng linh lung có hứng thú, trong lòng nghĩ, vẫn là lão Vương phi thật tinh mắt, cho dù là ba năm chưa gặp khuê nữ này, cũng là biết quần áo thế nào càng thích hợp với nàng.

Chờ xong rồi, Thẩm ma ma và Thanh Trúc cùng bọn nha hoàn tán thưởng nói, "Phu nhân thật sự là thiên sinh lệ chất."

Uông thị miễn cưỡng cười cười, càng nhiều là khẩn trương.

Lúc Hình Thượng Thiên lại đây dùng cơm nhìn thấy Uông thị như vậy, khí chất Uông thị cao hoa, dung mạo đoan trang, màu sắc ửng hồng này đúng là thích hợp với nàng.

Thẩm ma ma cười tiến lên nói, "Lục gia đã tới, phu nhân chúng ta nhưng chuẩn bị rất lâu, vì để Lục gia nhìn quần áo mới này."

Uông thị xấu hổ không biết làm sao, thật giống như từ Khổng Tước cao quý đột nhiên biến thành một chim hoàng yến tầm thường, cần được chủ nhân thích.

Hình Thượng Thiên cẩn thận nhìn, làm bộ không nhìn thấy thần sắc Uông thị không được tự nhiên, cười nói, "Thật sự là vừa người." Nói xong liền tiến lên thân mật lôi kéo Uông thị vào phòng, Thẩm ma ma sai sử tiểu nha hoàn dâng đồ ăn, Thanh Trúc ở một bên chia thức ăn hầu hạ, đồ ăn đầy bàn, trước mặt Hình Thượng Thiên lại là một chén cháo chim sẻ Thanh Hoa dùng bát vẽ lá sen linh lung đựng.

Hình Thượng Thiên ngẩng đầu nhìn Uông thị, chỉ thấy nàng càng cúi thấp đầu, sắc mặt khẽ biến hồng, Thẩm ma ma cười nói, "Lục gia, đây chính là phu nhân cố ý phân phó phòng bếp làm."

Cháo chim sẻ, tráng dương bổ thận, kỳ thật chính là ám chỉ muốn hắn cùng phòng.

Hình Thượng Thiên nhìn thoáng qua liền hiểu được, hắn còn nhớ rõ lúc mình còn cùng Tần Thịnh Danh trộm uống cháo của phụ vương, chính là cháo chim sẻ này, lúc ấy thật sự là bị phạt thảm, quỳ từ đường suốt một đêm, sau mới biết được đây là dược thiện Vương phi đưa cho phụ vương bổ thân, tiểu hài tử uống tự nhiên không tốt.

"Nhưng thật ra làm phiền phu nhân." Hình Thượng Thiên chỉ do dự ngắn ngủi, hắn nghĩ, hôm nay hết thảy này đều đi theo hướng hắn hi vọng, hắn còn có cái gì không hài lòng? Bưng lên bát cháo kia liền uống sạch sẽ.

Thẩm ma ma nhìn Hình Thượng Thiên uống hết, trên mặt lộ tươi cười.

Uông thị cơ hồ là không ăn cái gì, quyết định hôm nay đả kích nàng rất lớn, nhưng là lại không thể không làm, nên nàng vẫn không có cách nào ổn định tâm thần, có vài lần nàng thậm chí gắp sai đồ ăn, tuy rằng Hình Thượng Thiên nhìn trong mắt, nhưng xem như không thấy, cúi đầu còn thật sự ăn cơm của mình, tuy rằng phản cảm do dự của nàng, nhưng là hắn nói với bản thân, Uông thị là nương tử của hắn..., chuyện sắp sửa xảy ra tối hôm nay bất quá là hoàn thành chuyện ba năm trước vẫn chưa xong mà thôi.

Hai người đều có tâm tư riêng, trong lúc nhất thời, trong phòng im lặng chỉ có thể nghe được tiếng lá cây sàn sạt ngoài phòng.

Chờ ăn cơm xong, dọn bàn, bọn nha hoàn dâng nước trà cho Uông thị và Hình Thượng Thiên, Uông thị và Hình Thượng Thiên phân biệt ngồi trên ghế giữa nhà chính, thế nhưng một lúc lâu đều không nói gì.

Lúc này Thẩm ma ma đứng phía sau Uông thị, nghĩ nói cái gì để không khí sinh động một chút, nhưng là các chủ tử không nói gì bà lại không thể tùy tiện xen mồm, nhìn thấy Thanh Trúc bưng một đĩa bánh chưng lên, vội bước lên phía trước tiếp nhận nói, "Lục gia, đây là phu nhân cố ý phân phó phòng bếp làm, nói trước đây Lục gia ăn thích bánh chưng này nhất." Nói xong liền quay đầu nhìn Uông thị, nói "Có phải hay không, phu nhân?"

Uông thị kinh ngạc, tựa hồ căn bản là không biết việc này, bất quá rất nhanh liền ý thức được, cười gượng ép nói, "Ta nhớ rõ Lục gia thích món này."

Hình Thượng Thiên thấy rõ vẻ mặt Uông thị, ánh mắt dần dần lạnh xuống, thản nhiên lên tiếng, "Vậy sao."

Đến đây đề tài lại bị chặt đứt, Thẩm ma ma gấp đến độ luống cuống, nhưng mấu chốt hai người không có hứng thú nói chuyện phiếm, bà lại có biện pháp nào? Cũng may tuy rằng hai người đều không nói lời nào, nhưng là không có ý tứ rời đi, một người uống trà, một người ngẩn người..., nhưng thật ra cứng rắn chống được cả buổi tối.

Hình Thượng Thiên nhìn sắc trời rốt cục tối, cũng không kiên nhẫn chờ nữa, nói với Uông thị, "Chuẩn bị đi ngủ."

Bà tử nha hoàn trong phòng chuẩn bị sẵn, thay quần áo, rửa mặt, đổi nệm giường, chờ Thanh Trúc hầu hạ Uông thị tắm rửa đi ra, Hình Thượng Thiên đã sớm đổi xong áo ngủ nằm ở trên giường đọc sách, dưới ngọn đèn mê ly, chiếu rọi ra khuôn mặt hắn càng tuấn tú cùng dáng người cao to, Uông thị có chút run run nghĩ, Hình Thượng Thiên là thật trưởng thành, đã không phải tiểu hài tử.

Chờ đám người Thanh Trúc lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có Uông thị và Hình Thượng Thiên, hai người đều nằm lại không nói gì, trong phòng có chút áp lực.

Cố Tương chơi mã điếu vài ngày, thực nhanh chóng thành cao thủ, dù sao kiếp trước khả nằng chơi bài của nàng phi thường tốt, cho nên này đó cũng không là chuyện khó, nàng thường xuyên thắng ba người kia, về phần Hình Thượng Thiên tới hay không? Cố Tương căn bản không sao cả, rất là vô tâm không phế, lúc đầu Phương Viên còn sợ hãi nàng luẩn quẩn trong lòng, lúc này thấy nàng đùa vui vẻ như vậy, cảm thấy yên tâm lại có chút bất đắc dĩ.

Buổi tối hôm nay, Cố Tương đếm đếm ngón tay, nói với Phương Viên, "Đã hơn một tháng."

Phương Viên căng thẳng, nghĩ đến rốt cục Cố di nương hậu tri hậu giác phát hiện Hình Thượng Thiên vắng vẻ nàng, đây là tính thời gian Hình Thượng Thiên không tới thăm nàng, nàng và Liễu Chi liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đang cân nhắc nên làm thế nào báo cho Cố Tương biết chuyện hôm nay phòng bếp lưu truyền, phu nhân muốn một chén cháo chim sẻ..., thứ tráng dương bổ thận này, cũng không phải bí mật gì, hiển nhiên phu nhân và Lục gia tương đối hài hòa hạnh phúc.

"Di nương..." Phương Viên đang chuẩn bị uyển chuyển khuyên giải an ủi nàng, kết quả lại bị Cố Tương ngắt lời, nàng nghe Cố Tương nói, "Phương Viên, qua một tháng, ta có thể ăn cua rồi! Ha ha" Nguyên lai Cố Tương nói là chuyện Hình thượng cấm nàng ăn cua.

Phương Viên bỗng nhiên muốn khóc, trời hỡi, di nương, ngài có thể tranh khẩu khí hay không!

Buổi tối Cố Tương liền gọi món cua cực cay, lúc này ăn cua chính là ngon nhất, cua béo mập no tròn, không giống như trước đều là cua nhỏ, rửa xong, bỏ xác, cắt thành bốn đoạn, để vào chảo tới vàng óng ánh, nhìn phi thường ngon miệng!!! Chờ gần chín trút ra để vào nồi lớn, thêm hành, tỏi, hạt tiêu, hoa tiêu, sau đó ra sức trộn cho thấm, mùi hương đó, đều say lòng người! Cuối cùng lại thêm măng tây, rau cần này nọ, dù sao ngươi thích ăn cái gì để cái đó, liền hoàn thành.

Cua cay vừa phải, thịt cua ngọt hòa cùng hương vị hỗn hợp chua chua cay cay, đặc biệt ăn khai vị với cơm, Cố Tương đã ăn hai chén cơm, chẳng qua quá mức đắc ý, lúc ăn càng cua bị đâm, đau quá..., Cố Tương đau chảy nước mắt, lại còn không quên tiếp tục bẻ cái càng đó lấy thịt! ( nữ 9 chỉ phát huy trí tuệ xuyên không vào đồ ăn, càng về sau ta cũng không biết ta đang edit truyện cung đấu – điền viên hay đang edit truyện nấu ăn )

"Di nương." Lúc đầu Phương Viên cũng là hoảng sợ, bất quá chờ đi qua nhìn thấy khóe mắt Cố Tương lộ nước mắt, sắc mặt lại đỏ rực, thoạt nhìn thực đáng thương, Phương Viên đột nhiên hiểu được, di nương cũng không phải bình tĩnh như bề ngoài nhìn vậy? Kỳ thật trong lòng cũng là khổ sở, chính là không muốn nói ra với chúng ta mà thôi? Cho nên nhân lúc ăn cua lấy cớ quá cay vụng trộm khóc như vậy.

Phương Viên và Liễu Chi liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lộ ra vài phần thương cảm.

Cố Tương nhìn nhìn Phương Viên, lại nhìn nhìn Liễu Chi, bỗng nhiên cảm thấy, tựa hồ các nàng hiểu lầm cái gì!

Chờ ăn cơm xong, Cố Tương liền lôi kéo Phương Viên chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ, điểm tốt của viện này chính là, tùy thời đi ra ngoài đều có thể nhìn thấy hồ nước.

Ánh trăng treo giữa không trung, ảnh ngược trên mặt hồ, màu bạc lấp lánh, như thơ như họa, Cố Tương đứng giữa đình nhìn, hít sâu một hơi, không khí sạch sẽ ướt át vào phế quản, làm cho người ta cảm thấy cả người đều thoải mái nhẹ nhàng, Cố Tương nhịn không được xướng ca, bật thốt khúc Đặng Lệ Quân thủy điều ca đầu – trăng sáng có tự bao giờ, nâng cốc rượu hỏi trời xanh...

Cổ họng Cố Tương uyển chuyển du dương, lời ca vốn hơi tang thương lại do nàng xướng, thêm vài phần nữ tính đặc hữu ôn nhu, lúc đầu Cố Tương chỉ là muốn biểu đạt cảm tình, nhân tiện luyện cổ họng, dù sao lúc này không có gì giải trí, mình lại có thanh âm tốt như vậy, không cần lãng phí. Kết quả lúc nàng xướng không tự giác dẫn theo cảm tình vào, nhớ tới cha mẹ, bạn bè kiếp trước của mình, nhớ tới mình trôi dạt thành tiểu thiếp, nhớ tới cổ đại này khổ bức ngay cả kem ly cũng không có, pizza của Tây phương, thịt nướng Hàn quốc là thứ xa vời, Cố Tương nghĩ đến đây càng thương cảm, xướng đến một câu “ Những mong người lâu dài, ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng “ thế nhưng lại khóc. ( lời tác giả: Cáu bẩn, có thể buông ăn hay không, nghĩ chuyện cao lớn gì đó! – lời editor: tác giả, ngài là mẹ ruột đấy )

* Bài “ Thủy điệu ca đầu “ diễn tả nỗi nhớ thương đệ đệ, nhưng ca từ thắm thiết, miên man như tình lữ:

Trăng sáng có từ bao giờ, 

Cầm ly rượu hỏi trời xanh. 

Không biết là cung điện trên trời, 

Đêm nay là năm nào? 

Ta muốn cưỡi gió đi, 

Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc, 

Nơi cao rét không chịu nổi. 

Đứng lên múa, bóng trăng theo người, 

Gì vui hơn ở dưới cõi đời. 

Soi khắp gác tía, 

Ta tà xuống cửa che màn gấm, 

Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ. 

Trăng giận gì người, 

Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt. 

Người có lúc buồn, vui, tan, hợp, 

Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết, 

Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn. 

Những mong người lâu dài, 

Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.

Xướng một lát, bốn phía đều im ắng, tựa hồ dư âm vấn vương, Phương Viên và Liễu Chi đã sớm rơi nước mắt, di nương, chúng ta rất đau lòng cho ngài, Xuân Nha khoa trương nhất, trực tiếp ôm mặt khóc.

Cố Tương chớp chớp mắt, đợi chút, hình như có cái gì không đúng! Uy, các ngươi hiểu lầm cái gì vậy? Kết quả không đợi Cố Tương nói chuyện, phía sau truyền đến giọng Lục gia mang theo ôn nhu trấn an, "Đừng khóc."

Cố Tương cứng ngắc quay đầu, Hình Thượng Thiên ôn nhu thanh tú đứng ở bên hồ, đang cúi đầu nhìn nàng, trên mặt mang theo vài phần cảm động.

Cố Tương, "..."

Qua một lát lâu Cố Tương mới phản ứng lại, sao Hình Thượng Thiên lại ở chỗ này? Nàng không biết tiếng ca của mình có thể dẫn người lại đây, phải biết rằng khoảng cách từ bên hồ đến chính ốc cũng không phải là nhỏ tí tẹo, bình thường Uông thị lại đây đều là ngồi kiệu đến, có thể thấy được xa cỡ nào, lại nói, ngươi cảm thấy giọng của nàng có mãnh lực như vậy? Nếu thực sự, vậy thì không phải tiếng ca, là ma thanh, ặc, cho nên, hai người lại cãi nhau?

Nhưng là Lục gia, ngài đừng ra vẻ thực cảm động, thực kích động được không, ta ca hát cũng chỉ là biểu đạt cảm tình luyện giọng thôi! Khoan đã, câu cuối cùng hình như không đúng? Hình như là “ Những mong người lâu dài, ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng ”, lời này giống như cũng có thể lý giải thành tưởng niệm người nào đó tưởng niệm rất lợi hại, ơ, Cố Tương hình như đã hiểu được vì sao Hình Thượng Thiên cảm động, hẳn là hắn hiểu lầm đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.