Cách Để Xứng Đôi

Chương 12




Buổi chiều cảnh quay là cảnh tình cảm chung với nữ diên viên chính, còn có cảnh hôn môi và lên giường. Yêu cầu của đạo diễn rất đơn giản, chính là phải hoàn toàn nhập tâm.

"Uông Lẫm, cậu sẽ không thấy căng thẳng chứ!? " nữ diễn viên hôm nay mặc bộ áo trắng thanh thoát, thêm mái tóc đen nhìn như thần tiên.

"Chị Ương có gì bỏ qua cho em nhé, lần này đúng là em cũng sợ sẽ diễn không tốt." Uông Lẫm cười nói.

"Bớt đi, chị nhớ cậu từng diễn cảnh hôn rồi mà!? Hôn con gái người ta đến thất điên bát đảo."

Khi đó Uông Lẫm mới debut được không lâu, nhận một bộ phim tình cảm nhỏ lẻ, có một cảnh phải hôn nồng nhiệt trong mưa với vai nữ chính. Lúc đó anh còn không hiểu cách để diễn mấy cảnh tình cảm mãnh liệt thế này, cảnh ngắn như thế mà quay hơn một tiếng đồng hồ, hôn đến miệng sưng tấy cả lên, sau đó có cả quãng thời gian anh nhìn thấy miệng của người khác là muốn phát bệnh.

Sau này kỹ thuật diễn của anh đã tiến bộ nhiều, rốt cuộc biết diễn ra sao kiểu hôn lưỡi thoạt nhìn rất đẹp và lãng mạn, nhưng lại biết căn cứ vào tình tiết phim mà điều chỉnh lực độ lúc hôn môi và có cả những động tác khác nữa.

Có điều lần này muốn ở trên giường mà diễn mấy cảnh tình tứ thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Tình huống đại thể là nam nữ chính tối hôm qua đã xảy ra chuyện không-thể-nói-ra, hôm sau tỉnh lại vẫn đang ôm ấp nhau. Đoạn này xem như là một trong những cảnh cốt lõi để hút fan cho phim, nam sắc nữ sắc không hề thiếu gì.

Uông Lẫm và nữ diễn viên mới vừa nằm lên giường, đạo diễn đã sờ sờ cằm, tấm tắc thưởng thức: "Cô cậu khoan chuyển động đã, để tôi nhìn xem tư thế gì cho đẹp."

"Có ôm nhau không ạ" Uông Lẫm hỏi.

"Thế thì quá nhàm chán," đạo diễn lắc đầu, "Cô cậu giả bộ ngủ quay lưng với nhau, sau đó Uông Lẫm tỉnh lại trước, xoay người qua phía bên kia đánh thức cô gái dậy, từ mặt trái ôm cô ấy vào lòng, sau đó sẽ nói lời thoại, thế nào? "

"Tôi nghĩ là được." Uông Lẫm nói, nữ diễn viên cũng gật đầu đồng ý.

Hai người nằm xuống dựa theo tư thế đạo diễn đã miêu tả. Uông Lẫm xoay qua chỗ khác nhắm mắt lại, chậm rãi để cho mình tiến nhập vào nhân vật.

Anh ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt của nữ diễn viên ở bên cạnh, mặc dù không quá thích nhưng cũng không khó để tiến nhập trạng thái. Sau khi mở mắt ra, Uông Lẫm đã biến thành vai nam chinh dù si tình nhưng có phần ngốc nghếch trẻ con.

Anh xoay người, nhìn thấy nữ chính nên cười, lén lút thăm dò ngắm nhìn mặt cô lúc ngủ, sau đó dùng ngón tay đụng một cái vào gương mặt đang ửng hồng.

Bên kia đạo diễn hài lòng gật đầu, nhìn trong màn hình cảnh tuấn nam mỹ nữ bắt đầu ve vãn.

"Cái cậu Uông Lẫm này càng diễn càng biết cách làm người ta phải đỏ mặt nhỉ, nhìn ánh mắt này đi, chậc chậc" một bên khác phó đạo diễn nhịn không được mà bình luận.

"Cũng phải xem là ai dựng cảnh này nữa."

"Có lý."

Nam nữ chính đang ôm nhau, Uông Lẫm vuốt tóc nữ chính, ánh mắt thâm tình mang theo ý cười, sóng mắt người sau lưu chuyển, muốn nói còn xấu hổ, hai người ôm ấp dính chặt vào nhau, hôn nhau đắm đuối sau trận triền miên, không khí rất hài hòa.

"Theo muội ở lại sơn trang đi! " nữ chính nói, "Mỗi ngày nhìn ngắm mặt trời như vậy, không phải tốt vô cùng sao."

"Huynh cũng không thể ở đây mãi được " Uông Lẫm ôm nữ chính vào trong ngực, thở dài, bầu không khí dần trở nên buồn bã

Không biết có phải là do ánh mặt trời quá chói mắt, hay vẫn do nhập vai diễn quá mức mà đầu óc có phần váng vất, ở thời khắc tình nồng ý đượm này, Uông Lẫm rũ mắt, thấy bộ cánh trắng trơn của nữ chính, trong đầu chợt hiện lên hình bóng có phần tương tự.

Anh bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Đúng vào lúc đang thất thần, làm bỏ lỡ mất thời điểm thích hợp để đọc câu thoại tiếp, nữ chính lén chọc anh một cái.

Uông Lẫm phản ứng kịp, nhanh chóng quay lại quỹ đạo.

"Đọan vừa rồi ấy, khúc dừng lại ở giữa lâu quá, phải quay lại." đạo diễn quả nhiên sẽ không chịu.

"Xin lỗi, là do tôi. " Uông Lẫm nhận trách nhiệm về phía mình.

Lần thứ hai quay suôn sẻ, đạo diễn còn hài lòng dùng điện thoại hướng về phía màn hình chụp một tấm, đến sau khi kết thúc quay đã đưa cho hai diễn viên xem ngay: "Đây, nhìn cảnh 'giường chiếu' của hai người đây, chút tôi sẽ gửi cho bên truyền thông."

"Đạo diễn đừng đùa dai vậy chứ," Uông Lẫm vừa nhìn hình ảnh kia đã nghĩ đến bản thân mình lúc nãy, "Anh Ương sẽ nổi giận đấy."

"Ha ha Uông Lẫm căng thẳng làm cái gì? Về sau mấy cảnh kiểu này vẫn còn quay mà."

Uông Lẫm quả thật có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không phải là bởi vì cảnh quay vô cùng thân mật tình cảm này.

Sau đó đạo diễn lại quay thêm mấy cảnh bên ngoài hoàng hôn lãng mạn các thứ, rồi chính thức tuyên bố hôm nay kết thúc công việc.

"Tiểu tổ tông làm sao vậy, đừng nói do chị Ương đẹp quá, khiến cậu động lòng à!? " Khương Lỗi vừa lên xe mà bắt đầu chọc anh.

"Còn chưa tới mức. " Uông Lẫm nhàn nhạt trả lời một câu, cúi đầu lướt điện thoại.

"Anh thấy lúc cậu diễn cảnh trên giường, trong chớp mắt có khoảnh khắc cậu xuất thần còn gì." Khương Lỗi nói xong lấy tay để minh họa cho cái khúc "trong chớp mắt" kia là ngắn tới cỡ nào.

"Quan sát kỹ quá nhỉ," Uông Lẫm nhướng mày, "Có vẻ như anh mới là người bị rung động đó!"

"Đừng nói nhảm, anh đây có vợ rồi nhé!"

Về tới khách sạn đã sắp chín giờ, bởi sáng sớm ngày mai còn phải tiếp tục quay cho kịp, ngay cả tóc giả và trang phục diễn Uông Lẫm cũng không cởi, dự định ngủ trên giường mấy tiếng rồi lập tức quay về trường quay.

Anh mới ra thang máy đã nhìn thấy có một bóng áo trắng quen thuộc đứng ở cửa phòng, chỉ thấy Hạ Vũ cũng mặc trang phục diễn, xem ra là đang chuẩn bị đến trường quay để diễn.

"Anh tới chi vậy." Uông Lẫm nhìn bộ phục trang giống với nữ chính kia, hỏi.

Hạ Vũ gãi gãi đầu, biểu cảm có chút xấu hổ: "Tiểu Lẫm, anh chỉ đến nói với em là... về sau có khả năng chúng ta sẽ ít có cơ hội được diễn chung."

"À"

Hạ Vũ nhìn vẻ mặt của anh, một lát mới cười phì một tiếng "Anh biết em sẽ có phản ứng này, dù gì em cũng không quan tâm... Nhưng anh thì vẫn thấy tiếc lắm."

Sự chú ý của Uông Lẫm đã từ bộ đồ trắng quay về "Có ý gì, do phía công ty à?"

"Ừm..., về sau tài nguyên công ty nhất định sẽ hướng về phía cậu kia, có điều em không cần lo lắng, dù sao độ phổ biến của em cao như vậy, công ty chắn chắn phải trọng dụng." giọng nói Hạ Vũ bình tĩnh gần như có loại cảm giác nhẹ nhàng, cộng thêm nụ cười kia, khiến người ta cứ ngỡ như hắn đang khen hôm nay trời đẹp. "Anh mới bàn sơ với anh Tấn rồi, về sau nhất định là việc có vai diễn sẽ khó khăn hơn chút. Dù gì thì, từ đầu anh đã chả nổi, có thể nhận được một vai đã là rất hay rồi, chỉ là cơ hội gặp mặt với em sẽ ít đi, thật tiếc quá."

Bầu không khí trầm mặc lại, nụ cười của Hạ Vũ cũng dần dần biến mất, cúi đầu không biết nói cái gì.

Uông Lẫm nhìn chằm chằm vẻ mặt của hắn cả một lúc, đột nhiên buông lời chế nhạo: "Tôi thấy anh nghĩ nhiều quá rồi."

"Sao... em lại nói thế?" Hạ Vũ nghi hoặc.

"Anh nghĩ là mấy vai của anh thì Dương Minh Hi sẽ để ý à, với bản lĩnh của ông Lê Tại Thủy kia thì có thể giúp cậu ta đoạt vai chính hoặc những vai diễn nặng ký khác mà!"

"Anh không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng nói thế thì... Không phải sẽ ảnh hưởng đến em sao?"

"Cho nên anh lo lắng vớ vẩn gì chứ," Uông Lẫm móc chìa khoa ra mở cửa phòng, "Hơn nữa về sau những vai diễn khác tôi cũng sẽ không hoàn toàn dựa vào tài nguyên công ty, kệ xác ông ta muốn nâng đỡ thằng nhóc kia tới cỡ nào thì cứ việc."

"... Em đang an ủi anh à?" Hạ Vũ đột nhiên hỏi.

"Có thể hiểu như vậy đi! " Uông Lẫm nói xong cũng đóng cửa lại.

"Ý, chờ một chút Tiểu Lẫm!" Hạ Vũ phản ứng kịp lập tức gõ cửa không ngừng, "Anh mang cho em thứ này, em mở cửa rộng ra chút."

Uông Lẫm bắt buộc phải mở cửa ra, chỉ thấy Hạ Vũ cầm một viên chocolate đưa tới trước mặt anh: "Ăn không."

"Đang phải ép cân, không ăn."

"Chỉ một viên thôi! Khó lắm anh mới lấy được từ tay anh Tấn đó, bổ sung một chút năng lượng nha." Hạ Vũ bướng bỉnh vói tay vào trong khe cửa.

Uông Lẫm hết cách nên đành nhận, chỉ thấy đối phương cười đến mặt mày cong cong, trước lúc đóng cửa lại còn len vào khe hở, sợ đến làm suýt chút tay Hạ Vũ bị kẹt ở cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.