Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 3-1




Từ sau khi Thành Hâm bảo vệ nàng trước mặt La Ký, cuộc sống của nàng tại Ngự thiện phòng thật sự trở nên thuận buồm xuôi gió khiến cho mọi người đỏ mắt vì ganh tỵ.

Nàng bắt đầu làm việc vào giờ mão, đến giờ Tuất là xong, hơn nữa, trọng điểm ở chỗ, nàng không cần rửa rau, chỉ cần lấy đồ ăn, đôi khi còn có thể ăn điểm tâm, mà chuyện làm người ta vui vẻ nhất là - sau khi xong việc nàng còn có một bữa ăn khuya!

Cũng không phải nàng muốn nói, nhưng vị đại ca kia thật ra cũng là người tốt, ngoại trừ có chút kỳ quái, trên cơ bản cũng không có gì để xoi mói.

“Không đoán ra được?” Hắn đè hộp thức ăn, cực kỳ hứng thú hỏi.

Tân Thiểu Mẫn hơi híp mắt lại, chậm rãi ngửi ngửi, không bỏ qua bất cứ dấu vết nào. “ Ừm... Đại ca, ta nghĩ trong này có nguyên liệu chính là củ ấu, những ta lại không biết tên của món này, huynh có biết không...củ ấu có một cái tên cổ, nhưng mà ta...”

“Thôi, cho ngươi đi.”

“ Không không không, chờ ta chút nữa, ta chắc chắn sẽ nhớ ra.” Nàng đẩy hộp cơm về lại cho hắn, dứt khoát nhắm mắt suy nghĩ, đột nhiên, đầu lại bị cái gì đó đập trúng, khiến nàng phải mở mắt, ánh mắt ai oán.

“Ánh mắt đó của ngươi là sao?” Hắn tức giận liếc nàng một cái, nhặt hung khí đập trúng nàng từ dưới đất lên. “Là hạt dẻ chín.”

“ Hạt dẻ?” Nàng nhận lấy, ngẩng đầu nhìn lại, kinh hãi nhìn cành cây, từng chùm hạt dẻ vẫn còn được bao bọc trong vỏ quả đầy gai. “Thì ra đây là cây hạt dẻ... có nhiều hạt dẻ thật đấy!” Nàng hô lên đầy ngạc nhiên, tiếc rằng sắc trời khá tối, nàng chỉ có thể nhìn được một ít, chỉ là nắm những hạt dẻ trong tay, làm cho nàng bỗng nhiên nhớ tới...” Hạt dẻ nước, ta nhớ ra rồi, là hạt dẻ nước. Nó sinh trưởng trong nước, gọi là hạt dẻ nước!”

Thành Hâm nhìn nàng vui vẻ khoa chân mua tay, giống như gặp được chuyện vui trong cuộc sống, khiến hắn không khỏi mỉm cười. “Đoán đúng rồi, ăn đi.” Vừa rồi hắn đã muốn hắn ta(Tân Thiểu Mẫn) ăn, cũng không nghĩ tới hắn ta kiên trì phải đoán ra mới nhận, nói hắn thích việc làm khó dễ hắn ta(Tân Thiểu Mẫn), nhưng hắn cảm thấy bản thân hắn cũng chơi đến nghiện.

Không thể không nói, khứu giác của hắn ta(Tân Thiểu Mẫn) thật sự rất tuyệt, mặc kệ hắn thử như thế nào, gần như không có món ăn nào hắn ta(Tân Thiểu Mẫn) đoán không ra.

“ Đa tạ đại ca!” Nàng đón lấy hộp cơm như việc đương nhiên.

Mở nắp ra, có mấy món đồ ăn bên trong, vẫn còn ấm, có vẻ như vừa lấy ra từ Ngự thiện phòng, so với lương khô nàng thường ăn, thật sự là tốt đến mức không thể tốt hơn.

“ Đại ca, huynh ngươi có muốn ăn chút hay không?”

“ Không cần. “

Nàng gắp đồ ăn cho vào miệng, né tránh ánh mắt nóng rực hơi nghi ngờ của hắn. “Huynh không đói bụng sao?”

“Không đói bụng.”

Nàng lại gắp thêm hai miếng, trong ánh mắt chăm chú của hắn, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: “Đại ca, huynh không đói bụng sao lại cứ nhìn ta chằm chằm vậy?” Nàng thở dài, gắp một miếng đồ ăn, đưa trực tiếp đến bên miệng hắn.

“ Đại ca, ăn chút.”

Hắn quay mặt, nàng lại kiên trì đưa đến bên miệng, làm hắn không thể không há miệng.

“Đúng rồi, chắc chắn huynh rất đói, nếu không nhìn ta chằm chằm làm gì chứ?” Cái người dở hơi này cũng thật là, làm nàng dạo này bị nhìn đến mức tâm hoảng ý loạn.

“ Ngươi không nghĩ tới đồ ăn này có độc sao?” Hắn chợt hỏi.

Nàng ngừng lại, lập tức cười haha. “ Đồ hoàng thượng ăn, sao có thể có độc?” Vị đại ca này của nàng có một tật xấu là thích hù doạ nàng, nàng cũng không nắm rõ cung quy nên thường bị hắn dọa đến ngẩn người, nhưng lâu cũng dần quen.

“ Chính đồ của Hoàng Thượng ăn mới có độc.” Cho nên hắn mới không thể nào hiểu được vì sao mỗi lần hắn ta(Tân Thiểu Mẫn) ăn cái gì cũng có thể buông lỏng thoải mái như vậy, đủ để khiến hắn thèm nhỏ dãi.

Tân Thiểu Mẫn nháy mắt mấy cái, nhìn về phía hộp cơm, nhớ tới chuyện Hà Bích từng nói qua rằng Thọ Ương từng là thái giám thử độc cho hoàng thượng. Nàng không thể bình luận rằng cuối cùng là do hoàng thượng không tốt đến mức có người muốn làm phản, hay là có người lòng lang dạ thú, hơn nữa, có lẽ cho đến ngày nàng có thể ra khỏi cung, việc này cũng không dến phiên nàng quản.

“Không dám ăn?” Hắn cười, nheo mắt hỏi.

“Không phải, chỉ là cảm thấy...” Nàng cúi xuống, tiếp tục gắp đồ lên ăn. “Đồ ăn ngon như vậy, lại cho thêm độc, không phải quá phung phí của trời hay sao?”

Hắn giật mình nhìn hắn ta(Tân Thiểu Mẫn), chỉ vì đáp án của hắn ta(Tân Thiểu Mẫn) nằm ngoài dự đoán của hắn. Vốn chỉ định doạ hắn ta(Tân Thiểu Mẫn), nhưng hắn ta(Tân Thiểu Mẫn) không những không sợ độc, lại sợ không có đồ ăn.

“Ngươi tên là gì?” Hắn hỏi.

Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, vẻ mặt cảm động giương mắt. “Đại ca, ta tên là Thiểu Mẫn.” Nàng không chút do dự nói ra tên thật. Đại ca nguyện ý hỏi tên nàng, có nghĩa là hắn thực sự xem nàng như bằng hữu rồi sao? Lúc trước có mấy lần nàng định tự giới thiệu, nhưng cứ lần lượt bỏ qua cơ hội, vì thế từ bỏ.

“ Thiểu Mẫn sao?” Hắn khẽ gọi tên nàng.

“ Đại ca, đợi cho tất cả cây dẻ đều đã chín, có thể đến hái ăn không?” Nàng chỉ vào hạt dẻ đã phá vỏ trên đất. “ Huynh biết không, nếu xào qua hạt dẻ với đường và cát, thật sự sẽ ăn ngon muốn chết.”

Giọng nói của đại ca thật sự trầm thấp, êm tai, trầm hùng như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, khi gọi tên nàng, không hiểu sao tim nàng lại đập nhanh hơn, nếu như không có gì để nói, sẽ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Hắn không khỏi buồn cười liếc nhìn nàng. “Chưa từng nghe qua phương pháp này.”

“ Vậy sao, chứng tỏ ở đây không ai làm như vậy.” Nàng bóp cổ tay, nhìn cây than thở.

“Ăn đồ của ngươi đi, ta muốn về Ngọc Tuyển cũng rồi.” Hắn thúc giục.

“ À...” Tuy nàng muốn ăn uống phóng khoáng như thường ngày, nhưng thật sự có chút khó khăn. Bởi vì đũa nàng chỉ cần vừa chuyển động, ánh mắt của hắn lại tập trung vào đó, hơn nữa lại cố chấp đứng trước mặt nàng, khiến nàng không thể tự nhiên.

Không thể trách nàng, không ai có thể bình tâm tĩnh khí ăn cơm khi có người nhìn mình chằm chằm, hơn nữa đối phương còn là nam nhân trưởng thành rất khá... Không, hắn là thái giám, không thể tính là nam nhân, nhưng hắn lại có vẻ ngoài thật sự nam tính, tuy có hơi gầy, nhưng thân mình rất cao, hơn nữa khuôn mặt lại thật sự rất quyến rũ mắt nhìn của người khác, thuộc dạng Hoa mỹ nam(chỉ nam nhân đẹp), làm thái giám thật sự khiến cho người ta tiếc nuối.

Càng tệ hơn là.... Có thể đừng nhìn nàng chằm chằm được không hả? Điểm này khiến cho nàng vừa yêu vừa hận, lại không thể nào quen được!

Gác chuyện đại ca sang một bên, Thiểu Mẫn cũng không thể thích ứng được với cuộc sống trong cung, đại khái phải nhờ Đại Thông giải thích vấn đề.

Tuy nói đã là mùa thu, nhưng thời tiết lúc này vẫn còn thật sự oi bức, có khi sức lực còn nhiều, mấy người cùng làm việc sẽ đổ đầy mấy thùng nước, cả nhóm người ngang nhiên để lộ ngực, lau thân thể, có người nào cảm thấy quá nóng, còn có thể trực tiếp cởi sạch, ngênh ngang tắm rửa cạnh thùng gỗ.

Nàng nghĩ là do mọi người cho rằng tất cả đều giống nhau, không có gì để che giấu, nhưng vấn đề là, nàng không giống họ!

Dù cho có nhiều thái giám có vẻ ngoài thanh tú như cô nương gia, nhưng vừa nhìn bộ ngực bằng phẳng thì liền biếth cân tướng. Cho nên nói nàng có thể xen lẫn ở trong đám thái giám cũng không khó hiểu, còn có thể nói là không có sơ hở, nhưng dù sao nàng vẫn là nữ nhân, mà còn là người văn minh, nàng hiểu rất rõ đạo lý "phi lễ chớ nhìn".

Cho nên trong thời gian đoàn người tắm rửa, nàng tận lực trốn tránh, nhưng vấn đề là, nàng phải tắm rửa thế nào đây?

Khứu giác của nàng cực kỳ nhạy bén, không muốn ngửi thấy mùi trên người mình, càng không muốn để người khác ngửi thấy mùi mồ hôi của bản thân.

Cho nên nàng luôn nhân lúc không có ai trong phòng, nhanh chóng lai người, nhưng lau người chỉ có thể đổi lấy sự sảng khoái ngắn ngủi, nàng muốn là thực sự được ngâm mình trong nước, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng cũng nghĩ tới một địa điểm tốt.

Nhân lúc trời còn sáng hẳn, Tân Thiểu Mẫn nhanh chóng chuồn vào Ngọc Tuyền cung.

Ha ha, nàng và đại ca luôn hẹn gặp ở chỗ này, chưa từng gặp ai khác bước vào toà cung điện này, cho nên cho nên nàng không cần lo lắng sẽ bị người sẽ bị người ta phát hiện, mà nơi nàng đang tới, là một hồ nước.

Nàng đã đến đây lúc trời còn chưa tối, phát hiện hồ nước này trong suốt, có thể nhìn thấy cá ở bên trong. cho nên nàng cả gan tắm rửa, chậm rãi tắm rửa.

Nàng dùng mũi chân thử nhiệt độ nước, hơi lạnh hơn suy nghĩ của nàng, nhưng muốn tắm nước nóng là ước mơ quá xa xỉ, hiện tại nàng không dám mong ước nhiều, có chỗ an toàn để tắm, nàng đã có thể cười trộm rồi.

Thổi tắt đèn lồng, nàng nhanh chóng tháo dây lưng, cởi bỏ dây bó, dần dần bước vào trong hồ nước, nàng phát ra tiếng cười nho nhỏ, nhưng lập tức lại nở nụ cười thoả mãn.

Thoải mái quá! Đây mới là tắm rửa! Nước hồ bao quang người nàng, nói không hết cảm giác sung sướng này.

Nàng nằm ngửa trên mặt hồ, trong thấy những ngôi sao sáng trên bầu trời đan, nhưng nàng lại không tìm thấy sao Bắc Cực và sao Bắc Đẩu, bởi vì nơi này không phải Bắc bán cầu hay vì đây là một thời không khác?

Mấy vấn đề này nàng cũng chẳng nghĩ nhiều, bởi vì nói cho cùng, dù nàng đang ở nơi nào, cũng không thể thay đổi việc vận mệnh của nàng đã khác.

Cho nên, trời sinh voi sinh cỏ, ăn thật no ngủ ngon, là những yêu cầu cơ bản của nàng với cuộc sống, cho dù nơi này khó khăn, hỗn tạp, nhưng nàng muốn nghiêm túc lăn lộn, mới không uổng công đi lần này.

Đang suy nghĩ, một làn hương thơm của đồ ăn theo gió bay đến, mùi hương cực nhạt, hướng gió đang là từ bắc đến nam, vậy...nàng lập tức chìm vào trong hồ, muốn xác định xem có ai xuất hiện từ hướng đó không?

“...Thiểu Mẫn?”

Tân Thiểu Mẫn sửng sốt, “Đại ca?” Ôi trời, sao đại ca cũng ở đây?

“Ngươi làm gì trong này?” Câu hỏi này của hắn cũng là đồ thừa, bởi vì hắn đã sớm thấy rõ từ lâu.

Vừa rồi, lúc hắn muốn đi ra từ sau núi giả, mơ hồ nghe được tiếng nước, mặc dù cảm giác là không có khả năng có người cả gan dám đến Ngọc Tuyền cung, thậm chí còn đến hồ nghịch nước, hắn tận lực giảm nhẹ bước chân, tiến lại gần, chỉ thấy trong hồ có người, đột nhiên người đó quay lại, trong nháy mắt đó hắn nhìn thấy mặt nàng, tóc của nàng... thân hình của nàng.

Nữ nhân....Tân Thiểu Mẫn là nữ nhân!

“Ta ta ta.... bắt cá.” Nàng vừa nói vừa vụng trộm bò lên bờ, định mặc đồ trong thời gian ngắn nhất, nhưng trong thực tế thì đây là một việc có độ khó rất cao, bởi vì toàn thân nàng ướt đẫm, dù đã chuẩn bị khăn lau, nhưng hiện tại nàng không có cách nào để lau tóc, lau người.

Thấy thế, trong lòng hắn mắng thầm, ngầm mở to mắt.

Khiến cho hắn kinh ngạc, không chỉ bởi vì nàng là nữ nhân, mà bởi nàng là nữ nhân, lại giả làm thái giám tiến cung, có thể do âm mưu nào đó. Hành động này cũng giống như phản bội, khiến trong lòng hắn xuất hiện sự giận dữ tột cùng.

Căm tức trừng nàng, lại nhìn thoáng qua thân hình nửa trần trụi của nàng, đột nhiên hắn dừng lại - nếu nàng mang theo quỷ kế vào cung, sao lại không có chút phòng bị?

Nơi này không có đèn, ánh trăng mờ ảo, hắn thấy được rõ ràng là nhờ nhãn lực tốt, nhưng nàng không có khả năng nhìn thấy chính bản thân mình, cho nên lại vẫn bối rối mặc quần áo, không nhìn về phía hắn, không phát hiện ánh mắt của hắn, khi tìm đai lưng, đã quên thắt dây áo.

Gian tế bị phái tiến cung có thể bối rối giống như nàng vậy sao? Nhớ lại tính cách thẳng thắn rộng rãi của nàng, tướng ăn không điệu bộ kia, sao có thể giao trọng trách cho nàng chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.