Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 45: 45: Rốt Cuộc Là Biệt Thự Của Ai




Đường Duyệt mở to hai mắt, dường như lúc này mới nhớ tới, kỳ thật tiền tiêu vặt hàng tháng của cô ta ít đến đáng thương, dù sao cô ta cũng chỉ là một đứa con riêng không được săn đón mà thôi.

Trước kia tiêu tiền đều do Lam Cận trả tiền, cho nên! "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào số dư không đủ? ”Các nữ sinh nhao nhao lộ vẻ hồ nghi, trong đó có một người nói: "Đường Duyệt cô không phải nói, mỗi tháng cô tiêu vặt có 50 vạn sao? Chẳng lẽ tháng này cô đã tiêu hết rồi sao? ”"Tôi! "Sắc mặt Đường Duyệt khó coi, cắn môi, trong lòng cân nhắc từ ngữ ứng đối, lại nghe Trương Mạn lên tiếng hỗ trợ giải vây:"Cái này sắp đến cuối tháng rồi, đương nhiên tiêu xong rồi, mọi người cũng không phải không biết, Duyệt Duyệt tiêu tiền vốn là vung tay lớn, tùy tiện một cái túi cũng phải hơn mười vạn.

"Một cái túi xách cũng phải hơn mười vạn, các nữ sinh nhất thời chua xót.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Tất cả chúng ta sắp chết đói.

”"Đúng rồi, Đường Duyệt không phải là bạn tốt với Lam Cận kia sao? Lần trước cô ta cũng đã giúp bọn tôi trả tiền, nếu không nhờ cô ta giúp mua một chút.

" Nữ sinh tên là Tôn Dung Dung nói.

Các nữ sinh khác đi theo phụ họa, "Đúng vậy, dù sao hai người cũng là bạn tốt, để cho cô ta giúp một chút, cậu gọi cô ta tới, cô ta khẳng định sẽ đến.

”"Mọi người có thể đừng nói đến tiện nhân kia hay không, bọn tôi đã sớm nghỉ chơi với cô ta, về sau chỉ là kẻ thù, không phải bạn bè.

"Trương Mạn giống như bị giẫm đuôi, thanh âm tràn ngập oán giận.

Chỉ cần vừa nghĩ đến ngày đó nhục nhã, cô ta liền hận không thể đem Lam Cận băm thây vạn đoạn.

"Tình huống gì? Hai người không phải là bạn tốt trước đây sao?" Mọi người không rõ nguyên nhân.

" Bạn bè cái rắm, chúng ta cùng tiện nhân kia thế bất lưỡng lập*!" Trương Mạn nghiến răng nghiến lợi oán hận nói.

(*) Thế bất lưỡng lập: hai bên đối nghịch không thể cùng tồn tạiVừa dứt lời, cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra, ngay sau đó "Phanh" một tiếng đập cửa nặng nề, mọi người hoảng sợ, nhao nhao theo tiếng nhìn lại.

"Đó là ai?"Bởi vì trang phục của Lam Cận hoàn toàn khác với trước kia, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai, khí chất quanh thân cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, vừa lạnh vừa ầm ĩ.

Khi Lam Cận chậm rãi ngẩng đầu lên, ngược lại Đường Duyệt lần đầu tiên nhận ra cô, trong lòng chợt lộp bộp, bối rối nói: "Lam, Lam Cận? ”"Hả? Cô ấy là Lam Cận à? Sao lại trông không giống nhau.

" Các cô gái nhìn nhau.

"Mọi người ở biệt thự của tôi, chơi có vui vẻ không?"Lam Cận một tay cất trong túi quần, một tay đùa giỡn điện thoại di động, lười biếng đi về phía mọi người, nhướng mày, nhếch môi, tâm tình tựa hồ không tệ.

"Cái quỷ gì vậy? Biệt thự của cô? Bệnh thần kinh! ”Tôn Dung Dung lại cướp ánh đèn sân khấu, một nữ sinh khác phụ họa, "Rõ ràng là biệt thự của Đường Duyệt, sao lại thành của cô? Anh có muốn chút mặt mũi không? ”Dù sao nghe nói Đường Duyệt và cô đã ầm ĩ, bọn họ cũng không cần phải cho Lam Cận sắc mặt nhìn.

"Tôi nói là của tôi, đó chính là của tôi".

Rõ ràng là ngữ khí rất thoải mái, lại không thể nghi ngờ kiêu ngạo.

"Xuy, tôi thấy cô bị chứng hoang tưởng đúng không? Không nói trước kia cô và Đường Duyệt là bạn tốt, nhưng bây giờ hai người đều đã ầm ĩ, còn muốn nói dối như vậy, cô cho rằng chúng ta sẽ tin sao, chém! ”Nữ sinh ngồi bên cạnh Tôn Dung Dung tên là Lý Phỉ, trợn trắng mắt, khinh bỉ đùa cợt mở miệng.

"Dù sao cô ta cũng đã cùng Đường Duyệt cãi nhau, dứt khoát đánh cô ta ra ngoài là được.

""Tôi thấy nếu không thì để cho cô ta biểu hiện thật tốt một chút, nếu như cô ta chịu trả tiền cho chúnh ta gọi đồ ăn mang tới, chúng ta liền cố gắng để cho cô ta cùng chúng ta chơi.

"#Chắc người ta thèm chơi với tụi mày, cống rãnh mà tưởng mình là đại dương.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.