Các Đại Công Chúa Đáng Yêu

Chương 61: Chương 61




Chương 61

Trong căn biệt thự đó, cả bọn đang ngồi ở sảnh và tất nhiên, Tropi cũng ở đó.

- Anh Minh- Sam vừa thấy Minh bước vào nhà đã đứng bật dậy.

- Tôi về lấy đồ cho Hân.

- Anh muốn lấy gì? Nó đâu? Sao không về đây? Anh mau trả lời em đi- Sam vừa đi theo Minh lên lầu vừa hỏi.

- Lấy đồ cho Hân. Nó sẽ không ở đây nữa. Nó sẽ ở chỗ khác. Em lấy giúp anh vài thứ cho Hân đi- Minh vừa mở tủ đồ nó ra, nhìn vào trong thấy....chóng mặt quá nên phải nhờ Sam chọn hộ.

- Nó không làm chuyện đó. Đúng chứ?

- Ừ. Hân bảo sẽ giải thích sau với em. Cám ơn em vì đã tin nó.

- Con đó. Khờ ghê. Không tin nó thì tin ai đây. Thật là....- Sam rưng rưng nước mắt dọn đồ cho nó.

- Cô ấy đang ở đâu?- hắn bất ngờ mở cửa phòng.

- Không liên quan đến cậu.

- Cô ấy là của tôi. Tôi có quyền được biết.

- Hân không phải là của cậu. Cậu làm nó như vậy chưa đủ sao? Cậu nghi ngờ nó bao nhiêu chuyện. Chưa bao giờ cậu đặt hết niềm tin vào nó. Cậu không có tư cách.

- Anh...- hắn xách cổ áo Minh lên.

- Đánh đi. Cậu có giỏi thì đánh đi.

- Đủ rồi "Chát"- Sam đẩy Minh ra tát hắn một cái- Đừng làm cho nó khổ nữa. Anh đi mà lo cho Tropi của anh đi.

- Anh đi trước- Minh xách vali của nó rồi bước đi khỏi phòng.

- Cô ta không về đây nữa à? Anh thông báo với cô ta. Cái chức đại tướng của cô ta tôi sẽ chịu trách nhiệm- Tropi

- Hừ- Minh chỉ nhếch môi một cách khinh bỉ.

- Cô ta cũng hèn nhát như tôi nghĩ. Chọn cách trốn tránh à? Cô ta thua tôi rồi.

- Đó không phải là trốn tránh. Đó là chấp nhận, nhưng không phải là chấp nhận thua cô. Mà là chấp nhận bản thân mình không đủ mưu mô đê tiện bằng cô. Còn cô, sống tốt những ngày bình yên đi trước khi mọi việc.....- Minh quay lại nói với cô ta những lời khinh bỉ.

- Anh....

- Cô im đi. Cô không có tư cách để lên tiếng. Cô nghĩ mình tốt hơn ai hả? Cô không thể nào sánh bằng với nó. Cô nghĩ cô thay thế nó được bao lâu? Cô nói thử xem. Những gì thuộc về nó. Dù sớm hay muộn cũng sẽ là của nó. Cô hiểu không?- Sam từ trên lầu bước xuống nghe Tropi nói mà bụng tức anh ách. Thật là muốn bay vô giết nhỏ đi cho rảnh nợ nhưng mà lỡ làm vậy mà nó giận thì khốn -_-

- Anh về trước đây. À mà Hân có nhờ đưa cho em cái này- Minh nói rồi xoay qua Rin, đưa cho Rin vật mình đang cầm trong tay,

- Đây...

- Phải. Đó là nhẫn, hoa tai và chiếc lắc thuộc quyền sở hữu của đại tướng. Giờ chắc em phải giao cho người khác rồi. Còn cái này nữa- Minh đưa thêm cho Rin một bức thư. Là thư tay. Lần đầu tiên nó viết thư tay. "Tropi, tôi biết cô sẽ là người nắm giữ chức Đại tướng ngay sau khi tôi rời khỏi đó. Tôi cũng không nghi ngờ thực lực của cô, tôi mong cô sẽ làm tốt. Nhi, tao biết nếu không có tao mày vẫn thể hoàn thành tốt nhiệm vụ cùng Tropi mà phải không? Tao tin mày. Băng, giữ sức khỏe cho tốt. Vì qui tắc là vậy nên tao không thể ở gần chăm sóc mày. Khanh, đừng manh động quá nếu không người bị thiệt sẽ là mày. Anh hai, anh là người anh tuyệt vời nhất mà em từng biết, anh là người tốt nhất với đứa em gái này. Kiệt à, cám ơn anh đã dành một góc trong tim cho em. Em sẽ chấp nhận nó, nhưng chỉ là một người anh trai và một đứa em gái, có được không anh? Em hi vọng anh sẽ trao ột người nào đó xứng đáng hơn em, có thể chấp nhận tình cảm đó và sống hạnh phúc với anh. Anh Trọng, hôn ước của em và anh. em xin lỗi. Có lẽ không thể thực hiện được, xin lỗi anh. Tôi tin mọi người"- dòng thư của nó đã khiến cho hai người bị sốc, ba người phải khóc, một người cảm thấy đau lòng và một người cảm thấy hụt hẫng. Karl, Berlin, Ben đều cảm thấy có chút gì đó có lỗi với nó. Kin thì thấy nó rất ngu ngốc, Kin biết rõ nó không có làm nhưng mà làm sao để chứng minh đây. Kin cũng có một điểm rất đặc biệt, có thể nhìn thấu tâm trạng và tính cách người khác. Nó trong mắt cậu đúng là một người ngu ngốc. Sam đang buồn vì sao lại không có lời gì nhắn gửi tới cô hết vậy.

- Còn cái này, của em và của cậu- Minh lại lấy ra hai cái điện thoải khác đưa cho Sam và Kin- Chờ nhé- chỉ vậy rồi quay người bỏ đi. Lần này là đi thiệt chứ không lấp lửng như mấy lần trước.

[....]

"Tin...ting"

"Cám ơn. Cám ơn vì đã tin tao. Xin lỗi. Vì đã làm mày phải khóc. Mọi việc tao làm có lẽ do tao quá hèn nhát đúng như lời nói của Tropi. Cô ta nói đúng. Tao luôn trốn tránh mọi thứ, tao yếu đuối lắm phải không? Nhưng tao không còn cách nào khác. Tao không thể đối mặt. Tao không dám đối mặt. Tao không dám. Mày hiểu cho tao, cám ơn mày. Mày phải nhớ....những điều mày thấy không phải điều nào cũng là thật. Lìm nén bản thân mày. Tao không còn là người của tổ chức nữa. Cũng sẽ không được tiếp xúc với mày. Cả ba đứa kia đứa nào cũng rất nóng tính, mày phải biết điều khiển tụi nó. Không được làm gì quá manh động, bất kể như thế nào. Bọn nó không tin tao cũng được, tao không trách bọn nó nhưng chỉ hi vọng bọn nó không làm điều gitổn hại đến bản thân mình. Dù có như thế nào, có phải ra tay với người thân nhất thì mày cũng phải làm để bảo vệ bản thân. Hiểu không? Giúp tao chăm sóc anh hai. Coi chừng Kiệt, anh ấy rất hay uống rượu. Cả anh Trọng nữa. Cám ơn và xin lỗi mày"

- Mày khờ quá. Tao là...là bạn...của mày mà. Không tin..không tin mày thì tao biết tin ai hả? Sao mày...lại bỏ đi chứ? Sao lại không giữ đúng lời hứa của bọn mình. Từ...từ lâu đã nói...hức...đã nói sẽ ở cạnh nhau mãi không xa, là bạn thân mà. Tại sao chứ? Tại..hức...tại sao? Mày vẫn rất quan tâm đến mọi người, sao mày không về mà lo đi. Tao...không muốn giúp mày đâu. Mày...về mà lo đi....- Sam cầm cái điện thoại khi nãy Minh đưa. Đọc những dòng tin nhắn được gửi đến từ một số lạ nhưng biết chắc rằng, người gửi là nó. Nó nhìn thì cứ cảm giác như rất vô tâm nhưng mà nó thật sự rất hiểu mọi người. Đến cả thói quen của Kiệt. Kiệt uống rượu rất ít người thấy nhưng nó vẫn biết. Mọi người đều chiếm một vị trí quan trọng trong nó. Một hai là không tin nó thì cho dù có thần kinh sắt đá thì cũng sốc thôi. Mà ai có ngờ....một tình bạn đã gắn với nhau từ khi mới lọt lòng mẹ. Mà bây giờ, tất cả đã bị xóa nhòa cơ chứ. Người ta nói, đau khổ sẽ giúp ta trưởng thành hơn. Nhưng một quãng thời gian dài trước khi ta có thể trưởng thành chính là vực sâu của tuyệt vọng.

"Nhưng mà....tao có thể làm lại bất cứ lúc nào. Đúng không? Mày từng nói, tao không giống người thường mà"

-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•

- Hahaha, biết rồi nha. Mày đang nghĩ xấu tao chứ gì?

- Không có mà. Mày không cần nghĩ cũng đã xấu òi.

- Nãy mày nói đi đâu vậy?

- Tao không có đi đâu hết á. Con kia đi kìa.

- Mày đừng cho nó đi ra đấy. Không được đâu.

- Nhưng...nó đã chạy đi rồi.

- Mau. Theo nó

~~- Aaa

- Đưa tay đây. Sao rồi?

- Nó ngất rồi. Sao đây?

- Này, mày tỉnh lại đi. Này...này- cô nhóc vừa nói vừa vỗ vào mặt bạn mình đang nằm đó.

- Khụ...hụ

- Phù...

- Sao mày biết nó sẽ có chuyện?

- Tao không biết. Chỉ đột nhiên lại thâỵmôt người nào đó rớt xuống con sông này thôi.

-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-

- Ừ. Mày không phải người thường mà. Mày là một người rất mạnh mẽ. Những chuyện mày có thể làm cũng rất hiếm người có thể làm được. Mày có khả năng đặc biệt mà. Tao biết. Vì....mày..là người....- Sam ôm cái điện thoại vào người. Giọng nghẹn lại.

"Cốc...cốc"

- Sam ơi. Mày có trong đó không?

- Mày lên đây làm gì?- Sam

- Tao...tao chỉ muốn hỏi. Cái điện thoại của anh Minh đưa mày có phải là để mày nói chuyện với Anne không?

- Anne? Là ai?

- À không.ý tao là Hân.

- Phải. Thì sao?

- Nó...có nói gì không?

- Có.

- Mày cho tao biết...được không?

- Được. Nó nói rằng từ nay nó không muốn làm bạn với chúng ta nữa. Nó nói rằng lòng tin của nó đã đặt sai chỗ. Nó nói rằng nó không thích hợp với cái thế giới này nữa. Quá nhiều người cho nó sự tuyệt vọng. Chính bản thân mày cũng vậy. Mày luôn là đứa thân với nó nhất, tao hiểu nó. Đúng là tao hiểu nó. Jin thông cảm cho nó, đúng là vậy. Yu biết cách chia sẻ với nó, không sai. Nhưng người có thể đọc được suy nghĩ của nó. Hiểu hết hoàn toàn tâm tư của nó. Chia sẻ được hết với nó. Chỉ có mày. Chỉ có mày thôi. Nhưng đến mày còn không tin nó thì sao? Hỏi thử nó nghĩ sao chứ? Nếu như đã vậy thì thôi. Quan tâm làm gì đến nó nữa. Mày bỏ mặc nó đi. Làm được không?- Sam tức giận với Rin. Nói hết những gì nhỏ nghĩ. Những điều nhỏ nói là thật. Người có thể đọc được suy nghĩ của nó. Trên thế giới này có thể chỉ có một. Đó là Hoàng Ngọc Bảo Nhi. Không ai khác....vậy mà giờ nó có làm hay không còn không tin nó thì đúng thật là....

- Sam à. Bọn tao không có ý đó mà- Yu đi ra giải thích với Sam. Lúc này cả ba đứa chỉ muốn biết tin tức về nó.

- Im hết đi. Nếu không phải bọn mày mất lòng tin với nó thì nó có bỏ đi không? Nếu không phải tại hắn ta không tin nó thì nó có bỏ đi không? Nếu không phải tại anh Khang không tin nó thì nó có bỏ đi không? Từ những người bạn thân, đến gia đình và kể cả người mà nó lúc nào cũng yêu thương nhất từ trước đến giờ còn không tin nó thì hỏi nó phải như thế nào đây? Không phải bọn mày không thấy được tâm trạng của nó lúc bị tên đó làm tổn thương chứ? Tại sao còn làm tổn thương nó?

- Sam. Em im đi. Đừng nói nữa. Hân biết cũng sẽ không vui đâu- Kin trên lầu bước xuống.

- Đây là....- Sam nhận lấy cái điện thoại Kin đưa. "Tôi biết anh đã nghe Rin kể hết mọi việc. Cám ơn anh vì đã tin tôi. Anh tuyệt đối không được để cho bọn họ mất đi quyền kiểm soát. rõ không? À mà anh xem chừng Sam hộ tôi. Anh đừng để Sam quá kích động. Theo bản tính của nó. Nếu như có ai mà chọc điên nó lúc này thì nó sẽ biến thành quỷ cho coi"- Trời đất. Nó dám....

- Ừm. Sao mà nó không dám chứ? Cẩn thận- Kin đá mắt ra sau rồi bước lên lầu.

- Mọi người ccó chuyện gì vậy?

- Không liên quan đến cô- Sam bước trở lại vào phòng và "Sầm" cửa đóng thật mạnh. Cái đám phía ngoài có cô tiểu thư quí hóa quá của nhà họ Khâu cũng giải tán.

(Buồn ngủ quớ đi)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.