Các Đại Công Chúa Đáng Yêu

Chương 38: Chương 38




Cả đêm hôm qua nó không về nhà. Liên lạc cũng không được. Mọi người ai cũng lo sốt vó. Cả Minh sau khi nhận được điện thoại cũng biến mất. Đã lo lại còn lo hơn. Đặc biệt là Trọng, Kiệt và hắn. Cứ đứng ngồi không yên, đi qua đi lại. Một mặt sợ có chuyện xảy ra với nó. Một mặt lại sợ Minh có cơ hội tiếp cận nhiều hơn (Ôi trời...đến là khổ với ba ông anh này)

- Sao còn chưa về cơ chứ? Đã 2h rồi- Trọng cứ cầm cái điện thoại đi qua đi lại

- Trời ơi. Ngồi xuống coi. Chóng mặt quá- anh nó không chịu nỗi phải hét lên. Trời ơi. Cũng biết là hai giờ mà sao không còn cho người ta yên để mà ngủ chứ. Cứ như là đang ngồi đu quay vậy trời. Gì mà cả ba người cứ đi qua đi lại cả chục vòng. Ngủ cũng ngủ không được (Gì mà ngủ chứ, em gái mất tích mà không lo sao??? Đồ máu lạnh)

- Làm ơn đi. Mấy anh cứ vầy chóng mặt quá. Không có ngủ được nè- Yu mặt mày nhăn nhó, vò đầu bức tóc đi lên lầu trước 7 con người đang trố mắt ra mà nhìn (Kiệt, hắn, Ben, Karl, Trọng, Kin, Berlin)

- Thôi. Mọi người đừng có nhìn nữa. Để cho nó ngủ đi. Em cũng mệt lắm rồi á- Sam nãy giờ im lặng cũng lên tiếng

- Phải đó. Đi ngủ đi- Jin cũng lên tiếng nói. Rin thì tự nhiên giữ cái vẻ mặt lạnh băng nhưng nhìn lại có phần phờ phạc chút xíu. Nhỏ đúng là không quen thức đêm vì những chuyện không đâu như thế này

- Nè,, em đi đâu vậy?- Kin hỏi với theo

- Ngủ- trả lời tỉnh bơ rồi bước lên lầu

- Giải tán đi. Khuya lắm rồi đó- anh nó đứng dậy. Ôm cái gối ôm của mình lên phòng ngủ tiếp. Trong lúc mọi người đang như vậy thì không biết nó đã ở chân trời nào rồi

- Còn định ngồi tới bao giờ???- một giọng nam cất lên sau lưng một cô gái. Cô gái đó đang ngồi trên một ngọn đồi nhỏ, ở gần đây có rất nhiều cỏ ba lá. Một người con gái mang vẻ đẹp huyền bí. Mái tóc được thả bổng bay tự do trong gió. Ánh mắt lạnh, buồn nhìn xa xăm về khoảng trời trước mặt

- Này.... Em tính ngồi mãi thế này à?- chàng trai không chịu được khi cô gái cứ im lặng, tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh

- Trên đó có gì mà em cứ nhìn mãi thế? Em....đang nhìn ngôi sao sáng nhất kia phải không?- chàng trai vừa nói vừa chỉ tay về phía ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia- Đó là ngôi sao đẹp nhất. Sáng nhất. Chắc chắn ngôi sao đó sẽ luôn chỉ đường cho em mà. Mẹ sẽ không bỏ rơi đứa con gái như em đâu. Em là đứa con mà mẹ thương nhất mà. Đừng lo, chắc chắn không có chuyện gì đâu. Pama chắc chắn sẽ ổn thôi. Họ đâu phải những người dễ đối phó chứ. Cả thầy còn....- chàng trai bỏ lửng câu nói của mình, quay sang nhìn cô gái đang ngồi đó

-.....Mẹ....sẽ tha thứ cho em....phải không?- cô gái im lặng một lúc lâu. Khó khăn lắm mới thốt ra được tiếng gọi "Mẹ"

- Em khờ quá- chàng trai xoa đầu cô gái đó, cười xòa- Em là con gái cưng của mẹ thì làm sao mà giận em được chứ

-.....Mẹ....con xin lỗi- cô gái lại lần nữa lượng lự tiếng gọi "mẹ"

- Rồi. Về thôi- Chàng trai phủi mình đứng lên- Em mà thế này thì....- bỏ lửng câu nói của mình, cười ma mị một cái

- Thì sao?- cô gái bây giờ mới đứng dậy. Đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn chàng trai

- Haizzz, mất mặt quá trời- chàng trai lắc đầu, trưng cái bộ mặt thểu não ra để trêu cô gái

- Anh Minh, anh quên em là ai rồi hả- cô gái xoắn tay áo lên trợn mắt nhìn Minh. Ánh mắt màu huyết tưởng chừng như vô hồn xoáy sâu vào người đối diện làm ai cũng phải sợ

- Ấy ấy, anh đùa thôi. Anh biết em mà. Anne của anh là dễ thương nhất rồi- Minh vừa nhìn nó cười xuề xòa

- Đứng lại đó xem- nó dí Minh chạy vòng vòng. Đến khi mệt thì hai đứa mới chịu lên xe về nhà. Vì lí do mệt quá nên không thèm lên phòng, hai đứa lôi đồ ăn ra làm làm nấu nấu đánh chén một hơi rồi lăn đùng ra sofa mà ngủ luôn.

(Sáng mai chắc có chuyện lớn. Tác giả đi sắm sẵn hòm cho Minh đây)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.