Đàn chị thừa nước đục thả câu chỉ nói dịp lễ 1/5 thừa dịp gặp mặt gặp rồi sẽ biết. Đồ Ca mỉm cười đồng ý, kết thúc cuộc gọi gửi một tin nhắn cho Uông Á Nam, chạy lên tầng lẻn vào lớp.
Đến giờ giải lao, Uông Á Nam cúi người đưa tay lên che miệng, hạ giọng hỏi về kết quả phiên tòa.
"Hòa giải ngoài tòa án." Đồ Ca cong khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái: "Tớ vốn không định làm gì cả, chẳng qua không thoải mái khi cô ta bôi nhọ mình như vậy."
Uông Á Nam nhẹ nhàng thở ra: "Chỉ cần đạt được mục tiêu là được."
Cô kiện Mạnh Hàm về vấn đề này, tất cả các bạn cùng lớp đang chờ kết quả để xem náo nhiệt. Dù sao thì Mạnh Hàm cũng là người đầu tiên bị kiện ra tòa vì đồn thổi bạn học, tất nhiên ai cũng chú ý phiên tòa.
"Tớ cũng không muốn gây thù với cô ta." Đồ Ca nhướng mày: "Tớ rất hài lòng với kết quả này."
Cô nắm chắc mới đi tố cáo Mạnh Hàm, bằng chứng còn rất đầy đủ.
Thực ra cô vẫn có thể yêu cầu bồi thường tài chính, nhưng cô vẫn từ bỏ. Họ đều là sinh viên, ba mẹ của Mạnh Hàm sẽ là những người trả số tiền cuối cùng bất kể số tiền bồi thường là bao nhiêu.
Buổi chiều trở lại studio, Phó Cảnh Dự chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho cô nói rằng buổi tối sẽ đi ra ngoài ăn.
Đồ Ca vừa ăn vừa cười: "Anh định ăn gì?"
Anh thường không thích ăn ở ngoài, cảm thấy không được tự nhiên.
"Ăn bất cứ thứ gì em muốn." Phó Cảnh Dự quay đầu lại nhìn cô: "Chúng ta phải ăn mừng vì thắng kiện."
Đồ Ca nuốt đồ ăn vặt trong miệng hôn anh: "Vậy em muốn ăn lẩu, cái nào siêu cay ý."
Phó Cảnh Dự: "..."
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ 1/5, cảnh sát đưa ra thông báo Đường Lâm đã bị bắt, Lâm Thanh Phong tạm thời bị bắt giam cũng không nói anh ta phạm tội gì.
Con gái của Đường Lâm đăng một bài báo dài nói rằng cô ta không tin cha mình sẽ làm điều như vậy và sẽ thuê luật sư giỏi nhất để chống lại vụ kiện này.
Đồ Ca đăng nhập vào tài khoản WeChat chính thức của Phó Đồ cập nhật một trạng thái:
Công lý đến muộn.
Vào buổi chiều, hai người đến câu lạc bộ đua xe để tìm Lý Tuấn Nam, anh ta đang lái thử chiếc xe địa hình mới để chuẩn bị tham gia cuộc thi vào mùa thu. Đồ Ca có chút ngứa ngáy, lúc biết mình có thể lên xe để lái thử, không nhịn được kéo Phó Cảnh Dự đi cùng.
"Lái xe từ từ." Phó Cảnh Dự thắt dây an toàn, khóe miệng hơi nhếch lên: "Chưa thấy em đua xe bao giờ."
"Trình độ ở An Thị chỉ có thể coi là trò chơi thôi, không phải đua xe thực sự." Đồ Ca khởi động xe lái ra ngoài, đến khúc quanh bắt đầu tăng tốc.
Khóe miệng Phó Cảnh Dự nhếch lên, ngồi đó che giấu sự lo lắng. Đồ Ca lái xe rất ổn định, ngồi trong xe cô không cần phải lo lắng về bất kỳ vấn đề gì.
Đoạn đường đua thử nghiệm có vô số khúc cua liên tục, Đồ Ca chỉ cần liếc mắt một cái, sau đó lái xe đi qua một cách thuận lợi rồi lại giảm tốc độ.
"Về sau không nên chơi." Phó Cảnh Dự hiển nhiên nhẹ nhõm một hơi: "Quá nguy hiểm."
Anh biết rõ đua xe rất nguy hiểm, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ nó lại nguy hiểm đến thế.
"Không chơi, chơi nhiều sẽ nghiện mất." Đồ Ca giảm tốc độ lái xe trở về.
Lý Tuấn Nam mỉm cười chạy tới mở cửa cho cô: "Đường đua thú vị hơn nhưng cậu không nên thử."
Phó Cảnh Dự mặt đen như mực, nhìn đến doạ người.
"Em sẽ không thử." Đồ Ca liếc nhìn Phó Cảnh Dự bên cạnh, cởi thắt dây an toàn rồi xuống xe.
Vẻ mặt Phó Cảnh Dự cuối cùng cũng dịu đi.
Buổi tối cùng nhau ăn cơm xong, Đồ Ca không vội vàng lên lầu, mà kéo Phó Cảnh Dự đi dạo quanh.
Cô đã ký hợp đồng thuê căn nhà để Đồ Khải ở trong một năm, sẽ không chuyển đến căn hộ của anh trong thời điểm hiện tại.
Mặc dù có thể tiết kiệm được nhiều tiền hơn nhưng cô không muốn.
"Anh sẽ trả tiền thuê nhà." Phó Cảnh Dự lộ vẻ không vui: "Không thể từ chối."
Đồ Ca đành phải đồng ý cũng không cố chấp.
Hôm sau đi ăn tối cùng đàn chị, bạn trai của chị ấy cùng gặp nhau ở cơ quan, anh ta trạc tuổi chị ấy nhìn khá hiền lành.
Anh ta cũng không nói nhiều, tiếp xúc với Hứa Khanh Thư cũng không chủ động lắm, không giống quan hệ yêu đương tự do mà giống như quen qua xem mắt, cảm giác cũng được nhưng không đến mức yêu nhau.
Đồ Ca ngồi một lúc, sau đó kéo Hứa Khanh Thư vào nhà vệ sinh hỏi chị ấy xảy ra chuyện gì.
"Con trai bạn học của mẹ chị, quan hệ hai nhà chị cũng không rõ lắm." Hứa Khanh Thư nói: "Chị đang đối phó với mẹ."
Đồ Ca không nghĩ rằng cần phải lãng phí thời gian vì những người mà mình không thích, cô nghĩ đến gì đó lại hỏi: "Ý của anh ta cũng vậy sao?"
"Chị hôm nay cũng tính tìm cơ hội để hỏi đây, nên mới nhờ em dọn bàn cổ vũ cho chị đánh trống." Hứa Khanh Thư hạ giọng: "Chị cũng nhìn ra được anh ta không thích chị, nhưng mà lại không thẳn thắn nói ra."
Đồ Ca dở khóc dở cười: "Em giúp chị nói lời khách sáo vậy."
"Người này rất cảnh giác. Vấn đề là chị không thích anh ta chút nào. Chị yêu bản thân hơn." Hứa Khanh Thư cười tinh quái: "Nhưng lần sau mẹ chị sẽ ép chị xem mắt tiếp, chị lấy lý do cũng không thể cưỡng được."
Đồ Ca thấp giọng cười ra tiếng.
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, mọi người lại tiếp tục trò chuyện.
Phó Cảnh Dự có chút căng thẳng, Hứa Khanh Thư hỏi cái gì anh đáp cái đấy, thông minh như một cậu học sinh tiểu học.
Đồ Ca siết chặt tay anh, giả vờ ngây thơ thử lòng bạn trai của Hứa Khanh Thư, mấy lần hỏi anh ta đều không nói nên lời. Người bên kia nhanh chóng hiểu được ý của Hứa Khanh Thư cũng thẳng thắn thừa nhận rằng anh ta không thích, nhưng lại ngại mở miệng.
Đồ Ca cùng Hứa Khanh Thư cười nhìn nhau.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Đồ Ca đưa Đồ Khải đến nhà tù thăm mẹ.
Phó Cảnh Dự bận bịu không đi theo được.
"Trong nhóm ôn tập của em có 20 người đăng ký rồi, điểm của họ đều cải thiện đáng kể. Họ quyết định về nhà trong kỳ nghỉ hè để em dạy bù." Đồ Khải rất hào hứng: "Em có thể tự kiếm tiền sinh hoạt hàng tháng rồi."
Đồ Ca cười nhướng mày: "Cố gắng lên."
Tiền sinh hoạt hàng tháng cô đều cho cậu, bất kể thu nhập của cô có thuận lợi hay không, giờ đây áp lực của cô cũng ít hơn.
Studio vẫn chưa thực sự đạt được lợi nhuận, nhưng các đơn đặt hàng đã nhiều hơn so với hai tháng trước. Phó Cảnh Dự đang chuẩn bị tuyển thêm hai nhà thiết kế cùng một vài thợ may nữa.
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa." Nụ cười trên mặt Đồ Khải nhạt dần: "Ông ấy đã kết hôn và có một cô con gái nhỏ."
Ông ấy ở đây ý chỉ ba của họ.
Tuần trước, cậu nhận được một cuộc gọi từ một số lạ, lúc nhận mới biết chính là người ba đã mất tích mấy năm của mình. Hai người thêm WeChat, Đồ Khải nhìn thấy ngôi nhà mới của ba mình có mẹ kế có em gái mới bắt đầu học mẫu giáo, cậu đã rất thất vọng.
Sau khi ba bỏ đi làm công gặp được mẹ kế đi tới nhà họ ở rể. Hai người họ mở một siêu thị ở quê nhà của mẹ kế sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng thân thể của mẹ kế có vấn đề không thể sinh thêm con được nữa.
Cuối cùng ông cũng nhớ ra mình còn có một đứa con trai, ông gửi mấy chục nghìn tệ cho bà dì ở An Thị, đổi cho em họ một chiếc điện thoại di động mới, cuối cùng cũng có được số điện thoại di động của cậu.
Ba không dám liên lạc với Đồ Ca vì sợ bị mắng nên đã liên lạc với cậu trước.
Đồ Ca sửng sốt một chút, khóe miệng vô thức giật giật: "Cũng không nằm ngoài dự đoán, đã nhiều năm như vậy ông ta ở bên ngoài không lập gia đình mới là chuyện lạ."
Trước khi mẹ bị tuyên án ông cũng đã ly hôn với mẹ, cũng không muốn đem theo một trong hai người.
Nhiều năm trôi qua, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm kiếm ông.
Ngay cả khi đói đến mức chỉ biết uống nước lạnh để lấp cơn đói, cô cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng ông sẽ đột ngột xuất hiện còn muốn nhận trách nhiệm chăm sóc cho họ.
"Em cảm thấy không thoải mái, mẹ xảy ra chuyện ông ấy chạy nhanh hơn bất cứ ai." Đồ Khải oán hận nghiến răng nghiến lợi: "Dù sao em cũng sẽ không hiếu thuận với ông ấy, đối với em ông ấy đã chết từ lâu rồi."
Đồ Ca vỗ vai cậu không nói gì.
Còn sống hay đã chết thật sự cũng không khác biệt lắm. Trong tám năm qua ông cũng chưa từng liên lạc với họ, cũng không quan tâm hai đứa trẻ một đứa 12 tuổi một đứa 9 tuổi sống chết ra sao.
"Ông ấy chuyển cho em mười nghìn tệ." Đồ Khải cúi đầu, co quắp nhìn tay mình: "Em nhận."
"Sao lại không nhận? Em nên hỏi thêm ông ta mới phải. Ông ta đã không bỏ một xu nào trong suốt tám năm qua." Sự tức giận của Đồ Ca lại dâng lên không thể kìm nén được: "Lần sau ông ta có chuyển tiền em cứ nhận, chẳng có gì xấu hổ cả, đây là trách nhiệm của ông ta."
Đồ Khải nhẹ nhõm thở ra: "Em biết, lát nữa em sẽ chuyển tiền cho chị."
Đồ Ca mím khoé miệng gật đầu.
Thời tiết ấm lên, khí sắc của mẹ cũng cải thiện rất nhiều, bà rất vui khi gặp hai chị em.
Đồ Ca mua cho bà quần áo mùa hè cùng đồ dùng cần thiết hàng ngày, cũng đưa cho bà một ít tiền.
Thức ăn trong tù ở mức trung bình, nếu có một ít tiền trong người cũng đỡ đau đầu hơn.
"Tuần trước ông ấy đến gặp mẹ đi cùng với vợ." Chu Xuân Linh sắc mặt bình tĩnh: "Ông ấy muốn nhận các con nhưng mẹ không đồng ý."
"Không đồng ý là rất đúng. Lần sau ông ta còn đến nói với mẹ nữa thì bọn con sẽ không có một người ba như vậy." Đồ Ca cảm thấy tức giận: "Con với Đồ Khải rất tốt, hiện tại cũng không cần ông ta nuôi nấng."
Thời điểm lúc hai chị em họ gặp khó khăn nhất ông không xuất hiện, giờ cần ra mặt làm gì.
"Mẹ cũng không hồ đồ." Chu Xuân Linh bật cười: "Hai đứa phải sống tốt mẹ sẽ mau ra ngoài thôi."
Đồ Ca mỉm cười gật đầu.
Sau kỳ nghỉ phép phải quay trở lại trường, kết quả danh sách số lượng sinh viên trao đổi đã có, Uông Á Nam đã phá vỡ vòng vây lấy được một xuất đi tới Anh quốc một năm.
Đồ Ca nhìn thấy thông báo cũng bất ngờ, bước vào lớp nắm lấy Uông Á Nam đòi cô ấy đãi khách.
"Tớ vừa định gọi điện thoại cho cậu, sợ cậu ở cùng anh Cá voi mê muội mà đến muộn đây." Uông Á Nam nhếch mép cười: "Tớ cũng rất ngạc nhiên, chẳng qua lần này tớ thật sự liều mạng quyết tâm cạnh tranh."
"Tiềm năng của con người chính là vô hạn." Hai má Đồ Ca hơi nóng lên: "Hẹn hò yêu đương cũng không chậm trễ việc học, tớ là một học sinh ngoan mà."
Uông Á Nam buồn cười trước sự ngượng ngùng của cô, che miệng thấp giọng cười.
Giữa tháng 6, vụ án của Đường Lâm đã được đưa ra xét xử.
Đồ Ca xin nghỉ phép đi cùng Phó Cảnh Dự, gia đình Phó Minh Chu cũng đi dự thính.
Sau khi thông qua kiểm tra an ninh, vợ cùng con gái của Đường Lâm cũng đến.
Phó Cảnh Dự rất bình tĩnh, nhưng lực trong tay vô thức siết chặt. Đồ Ca vỗ về an ủi anh dùng ánh mắt ra hiệu anh đừng quá kích động.
Tòa án chính thức mở phiên toà, Đường Lâm mái tóc bạc trắng bị đưa ra, cùng đi ra có cả thợ sửa chữ phụ tùng ô tô, tài xế xe tải, Lâm Thanh Phong cùng chủ đầu tư.
Bên công tố buộc tội Đường Lâm giết người đưa ra các bằng chứng tương ứng. Luật sư của Đường Lâm đã phủ nhận các cáo buộc, tiếp tục bào chữa cho Đường Lâm.
Đồ Ca nhận ra tâm tình của Phó Cảnh Dự không đúng lắm, kịp thời nắm chặt tay anh ra hiệu cho anh đừng lo lắng.
Bằng chứng đã được kết luận: Cả thợ sửa chữa phụ tùng ô tô, tài xế xe tải đều cầm tiền mặt của Đường Lâm đưa.
Đường Lâm rất thông minh cũng rất cẩn trọng, lần nào cũng đưa tiền mặt trực tiếp, hơn nữa dòng tiền của Cách Sắc vốn đã khá lớn, nếu Lâm Thanh Phong không nói ra thì sẽ không có ai nghi ngờ ông ta.
Đồng thời, cảnh sát phát hiện địa chỉ IP của điện thoại là nhà của Đường Lâm.
Người có trách nhiệm liên hệ với tài xế và thợ sửa chữa phụ tùng cũng bị bắt, cung cấp đoạn ghi âm bằng chứng để khẳng định Đường Lâm có ý định giết người.
Ngoài ra, nhà đầu tư đề xuất ý định đầu tư vào studio do ba người Phó Cảnh Dự hùn vốn cũng đưa ra một số bằng chứng chứng minh rằng họ được Đường Lâm hướng dẫn liên hệ với studio để bàn bạc về vấn đề đầu tư.
Rốt cuộc, 4 năm trôi qua kể từ khi vụ án xảy ra. Bằng chứng cùng lời khai của bên công tố rất chi tiết, bao gồm các bản ghi âm và lời khai của nhân chứng trong quá trình giao dịch.
"Anh không sao." Phó Cảnh Dự nói nhỏ bên tai Đồ Ca nắm chắc lấy tay cô.
Toàn bộ kế hoạch có thể nói rất ti mỉ, nếu anh không tỉnh lại thì không ai biết đây không phải là một vụ tai nạn giao thông mà là một vụ án cố ý giết người.
Con gái cùng vợ của Đường Lâm cũng dự, nhìn thấy bằng chứng mà công tố viên liệt kê ra, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Phiên tòa kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng đến lượt Lâm Thanh Phong.
Đồ Ca thấy quần áo của Phó Cảnh Dự đều ướt đẫm mồ hôi, cô lo lắng dựa vào, giọng nói đè nén đến mức thấp nhất: "Còn chưa đi được, anh ổn không?"
_Hết chương 64_