Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 48




Đồ Ca đặt máy tính xuống, nhanh chóng đi tới, vừa mở khóa màn hình điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Minh Chu vừa nói: "Anh nghe đi để em ghi âm."

Phó Cảnh Dự nhận điện thoại bật loa ngoài: "Tôi là Cảnh Dự."

Bên kia không lên tiếng, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Đồ Ca nhận được tin nhắn trả lời của Phó Minh Chu thoáng yên tâm, mở ghi chú ra gõ một câu cho Phó Cảnh Dự: Hỏi đối phương xem sao người ta lại dùng số điện thoại này.

Phó Cảnh Dự gật đầu rồi nói tiếp: "Anh là ai, sao lại dùng số điện thoại này."

Xung quanh có âm thanh gì đó vang lên, cuộc gọi bị gián đoạn. Đồ Ca thở ra, gửi một tin nhắn khác cho Phó Minh Chu, nói với anh ấy rằng cuộc gọi đã bị gián đoạn sau câu hỏi của Phó Cảnh Dự.

Phó Minh Chu trực tiếp gọi điện thoại đến: "Tôi đã báo cho cảnh sát phụ trách vụ án này, có thể một lúc mới có kết quả cụ thể, hai người chú ý."

"Tôi biết rồi, nếu không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây." Đồ Ca mím khóe miệng ngồi xuống bên cạnh Phó Cảnh Dự.

"Nếu không có gì thì hai người nghỉ ngơi sớm đi." Tiếng cười của Phó Minh Chu truyền đến.

Đồ Ca chào tạm biệt, cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Dự: "Khoảng thời gian này, anh có nhận được tin nhắn nào không?"

Phó Cảnh Dự lắc đầu: "Không."

Đồ Ca bấm số vừa nãy rồi quay sang.

Cô cau mày, giơ tay vỗ vỗ bả vai Phó Cảnh Dự: "Lần sau nếu số điện thoại này gọi cho anh, nếu lúc đó em không ở bên cạnh thì anh cứ mở ghi âm sau đó nhận điện thoại rồi chia sẻ vị trí của anh cho em."

Đầu bên kia cố ý dùng số điện thoại của ba Phó Cảnh Dự, cô nghi ngờ đó là Lâm Thanh Phong.

"Đã rõ." Phó Cảnh Dự nghiêng đầu tựa vào vai cô: "Khó chịu."

Đồ Ca vòng tay qua vai anh khẽ thở dài.

"Anh đi tắm đi rồi ngủ." Phó Cảnh Dự ngồi thẳng người, bơ phờ nhìn cô giọng nói có chút buồn bực: "Mệt mỏi."

"Để em tắt máy tính." Đồ Ca cúi người hôn anh một cái, đứng dậy tắt máy tính.

Đầu bên kia không gọi lại nữa, Phó Cảnh Dự trằn trọc cả đêm, lật qua lật lại ngủ không yên giấc.

Đồ Ca bị anh làm cho không ngon giấc, tỉnh dậy so với bình thường muộn hơn nửa giờ.

Phó Cảnh Dự không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, tiếng xoong nồi va chạm ở tầng dưới nghe rất rõ ràng. Đồ Ca đứng dậy rửa mặt mũi sạch sẽ rồi xuống lầu, mùi trứng chiên cùng cháo tràn ngập khắp phòng khách.

"Anh Cá voi." Đồ Ca hô to, nhanh chân chạy về phía nhà bếp.

Phó Cảnh Dự đeo tạp dề đứng trước bồn rửa, cẩn thận rửa nho. Anh nghe thấy động tĩnh nhìn lại, quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ ràng: "Ngủ không được."

Trái tim treo lơ lửng của Đồ Ca rơi xuống, khóe miệng cong cong đi qua giúp đỡ: "Có phải nghĩ tới chuyện rơi xuống nước?"

Bác sĩ Lương đã nói qua anh không thể gấp gáp được, anh có thể nhớ được hầu hết chuyện đã rất tốt rồi, dù sao thì anh cũng đã mất trí nhớ bốn năm.

"Không nhớ ra." Phó Cảnh Dự rất thất vọng.

"Không sao, nếu đối phương đã gọi cho anh một lần khẳng định sẽ có lần thứ hai." Đồ Ca để cốc nước trong tay xuống, lấy đĩa bỏ chùm nho lên: "Anh làm gì đấy, em đói bụng rồi."

Trên mặt Phó Cảnh Dự lại nổi lên một tầng đỏ sẫm: "Trứng, cháo trắng."

Đồ Ca kiễng chân hôn anh: "Anh ra ngoài đợi đi, em làm rau một loáng là xong."

Phó Cảnh Dự ngoan ngoãn cầm đĩa nho đến phòng khách đợi cô.

Cả đêm anh vẫn không ngừng suy nghĩ, làm thế nào anh đến được Hà Châu, tại sao anh lại rơi xuống nước. Anh không thích người khác sử dụng số điện thoại của bố mình, một chút cũng không thích.

Một lúc sau, Đồ Ca từ trong bếp đi ra, đặt đĩa ớt xanh xào thịt heo xuống cười nhìn anh: "Còn không vui?"

"Một chút." Phó Cảnh Dự vẫn rầu rĩ không vui.

Đồ Ca dời ghế dựa, ngang nhiên cúi người hôn anh, đôi mắt cong thành vầng trăng non: "Thế này thì sao?"

Phó Cảnh Dự chớp mắt, khóe miệng cong lên cười nhẹ: "Được."

Đồ Ca đi qua lấy cháo cho anh.

Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như Lâm Thanh Phong đã biết anh khôi phục trí nhớ, không có lý nào mà anh ta không dùng số điện thoại này để kích thích anh.

Khoảng 10 giờ, Đồ Ca lái xe đưa Phó Cảnh Dự đến cửa hàng nội thất, Phó Minh Chu gửi tin nhắn đến.

Bên kia đã sử dụng điện thoại Internet để gọi, cảnh sát đã truy tìm địa chỉ IP.

Đồ Ca bất giác mím chặt khoé miệng.

Người đàn ông này rất thông minh.

Sau khi đi dạo dưới tầng trệt hai vòng, Phó Cảnh Dự không ưng ý thiết kế nào. Đồ Ca biết rõ anh có yêu cầu cao nghe nhân viên tư vấn rồi lên lầu khu nội thất văn phòng chuyên nghiệp ở phía đông.

Phó Cảnh Dự muốn có một bàn làm việc giống hệt như ở nhà, đến cả vị trí ngăn kéo cũng muốn giống nhau. Đồ Ca trước khi đi ra ngoài đã cùng anh lên mạng tìm kiếm trước nhưng không tìm được nên đành phải trực tiếp đến xem.

"Nếu anh không tìm được cái nào giống chính xác, em sẽ chụp ảnh lại đem cho thợ mộc làm một cái." Đồ Ca ôm tay anh, thấp giọng cười: "Đừng lo, em sẽ không miễn cưỡng anh, anh cứ sử dụng bàn làm việc nào mà anh thích."

Anh dùng đồ vật gì cũng thường theo thói quen, dù chỉ có một chút khác biệt cũng không thay thế được.

Phó Cảnh Dự nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu cô, khóe miệng cong lên.

Ở khu bán nội thất văn phòng chuyên nghiệp này có nhiều đồ cũng như kiểu dáng hơn so với tầng dưới, Đồ Ca xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng cũng sớm tìm được bàn làm việc giống hệt như của anh, lại còn cùng nhãn hiệu.

"Là cái này." Phó Cảnh Dự nở nụ cười nhẹ trên mặt: "Anh muốn hai cái ghế."

"Tại sao lại có hai cái ghế?" Đồ Ca ngạc nhiên.

Phó Cảnh Dự nắm lấy tay cô, nói một cách tự nhiên: "Cho em."

Đồ Ca không khỏi bật cười.

Chọn đồ xong xuôi đi tính tiền, Đồ Ca nhìn đến hóa đơn mà đau lòng, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng về khả năng lợi nhuận của studio.

Phó Minh Chu không nhúng tay vào, việc thúc đẩy hoạt động thế nào, sắp xếp quản lý nhân viên ra sao, những thứ này đều do cô và Phó Cảnh Dự đứng ra xem xét.

Áp lực rất lớn.

Đi xuống lầu, Phó Cảnh Dự thấy cô lo lắng, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ: "Không vui sao?"

"Không, em đang nghĩ xem nếu anh Phó không giúp, chúng ta có thể làm gì để điều hành studio cho tốt." Đồ Ca ngẩng mặt lên: "Anh Cá voi, anh không lo sao?"

Phó Cảnh Dự im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh có thể."

Đồ Ca chớp mắt, cười thật tươi: "Em tin anh."

Anh cùng Lâm Thanh Phong đã hợp tác để mở một studio, chắc hẳn phải có kinh nghiệm, vì vậy cô cũng sẽ cố gắng thực hiện trách nhiệm của mình cho tốt.

"Đồ Ca?" Giọng nói của một người đàn ông từ phía sau truyền đến, có chút quen thuộc.

Đồ Ca nhìn lại, phóng mắt tới nơi phát ra thanh âm, cô kinh ngạc mừng rỡ không thôi: "Lý Tuấn Nam! Cậu sao lại ở Tân Thành vậy!"

"Tớ học đại học ở đây." Lý Tuấn Nam cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóng đẹp đẽ: "Còn tưởng nhận nhầm, không ngờ lại là cậu."

Đồ Ca cho anh ta một đấm, quay đầu chạy trở về: "Cậuchờ chút."

Lý Tuấn Nam vẻ mặt tươi cười đi theo sau.

"Giới thiệu với cậu, đây là bạn trai của tớ Phó Cảnh Dự." Đồ Ca nắm lấy cánh tay Phó Cảnh Dự mỉm cười giới thiệu: "Anh Cá voi, cậu ấy là Lý Tuấn Nam."

Phó Cảnh Dự gật đầu, nghĩ ngợi rồi đưa tay ra: "Xin chào, tôi có nghe Đồ Ca nói qua về cậu."

Đồ Ca đã học được cách lái xe từ ba của Lý Tuấn Nam, về sau mỗi khi đi thi đấu là lại đi theo Lý Tuấn Nam, mỗi lần chiến thắng trở về, cô đều đặc biệt vui vẻ.

Còn anh mỗi lần cô đi đua xe anh đều trằn trọc cả đêm không yên, sợ cô đi chơi không về.

"Xin chào." Lý Tuấn Nam duỗi tay bắt lại, vui vẻ đề nghị: "Cùng nhau ăn cơm trưa đi, hơn hai năm không gặp."

Đồ Ca sảng khoái đồng ý.

Lý Tuấn Nam cũng thi vào Tân Thành, theo học ngành quảng cáo tại Đại học Tân Thành. Mọi người tìm một nhà hàng gần đó đi vào ngồi xuống, Đồ Ca rất vui vẻ trò chuyện cùng anh ta, Phó Cảnh Dự căn bản không thêm lời vào.

"Bạn trai cậu học ngành gì vậy?" Lý Tuấn Nam nhận thấy Phó Cảnh Dự luôn im lặng, không khỏi có chút ngại ngùng: "Bạn cùng lớp sao?"

"Không phải bạn học, là đối tác." Đồ Ca vẻ mặt tự hào: "Anh ấy học ngành thiết kế thời trang, hôm nay đến chọn đồ cho studio, cũng chuẩn bị khai trương rồi."

"Để tớ giúp hai người lên kế hoạch quảng cáo cho, hoàn toàn miễn phí." Hai mắt Lý Tuấn Nam sáng lên: "Lần trước tớ giúp người ta quảng cáo về cửa hàng quần áo nữ, hiệu quả không tệ."

"Thật sao?" Đồ Ca bật cười: "Tớ còn tưởng bây giờ cậu vẫn còn đua xe với người ta."

"Đua xe, tớ là tay đua vô địch của Câu lạc bộ Ô tô thể thao ở Tân Thành. Khi nào thời tiết đẹp dẫn cậu qua." Nói đến đua xe Lý Tuấn Nam lại hưng phấn: "Nếu bố tớ mà không đồng ý, tớ đã sớm muốn trở thành một tay đua chuyên nghiệp rồi."

"Hơn một năm nữa cậu sẽ tốt nghiệp, lúc đó chú Lý không quản được đâu." Đồ Ca cười nói.

Bố của Lý Tuấn Nam rất vui tính. Ông đã dạy bọn họ cách lái xe, đến cả đua xe cũng là ông dạy. Về sau ông biết được anh ta thường xuyên vụng trộm ra ngoài đua xe, Lý Tuấn Nam đã không ít lần bị ăn đòn.

Cô thì tốt hơn, không có ai quản.

"Bạn trai của cậu thiết kế quần áo cho nam phải không?" Lý Tuấn Nam gãi đầu xấu hổ nói: "Giữa tháng sau tớ có tham gia hoạt động trong câu lạc bộ, cũng cần phải có một bộ quần áo cho tử tế. Tiền mặt trong tay thì không đủ để mua hàng hiệu, tớ cũng không biết phải thuê ở đâu."

Đồ Ca ôm chặt lấy cánh tay của Phó Cảnh Dự nhìn anh mỉm cười: "Anh Cá voi, khách tới cửa."

"Có thể." Tâm trạng chán nản của Phó Cảnh Dự tiêu tan một chút: "Một lát nữa ăn xong tôi sẽ đo kích cỡ."

Lý Tuấn Nam không nghĩ tới chuyện đã thành, vừa mừng vừa sợ: "Thật tốt quá."

Anh ta vốn sắp muốn bán máy tính xách tay hoặc đồng hồ của mình đến nơi rồi.

Đồ Ca đặc biệt vui vẻ, sau khi nói chuyện với Lý Tuấn Nam về chuyện đua xe lại nói đến kế hoạch quảng cáo, cũng không để Phó Cảnh Dự "bơ vơ".

Ăn xong lấy xe trở về, Phó Cảnh Dự mím miệng không lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mất hứng.

Đồ Ca liếc anh một cái, giả bộ như không biết gì.

Trở lại studio, đồ vẫn chưa được giao tới. Đồ Ca đi tới mở cửa sổ cho thông thoáng, nói xong mới thong thả đi về phía anh, kiễng chân hôn anh một cái: "Ghen?"

"Hai người rất quen thuộc." Phó Cảnh Dự bắt lấy tay cô, cúi đầu nhìn cô: "Em rất vui vẻ."

"Cậu ấy là bạn tốt, so với anh là bạn trai không giống nhau." Đồ Ca vươn tay móc cổ anh, ghé bên tai anh: "Em chỉ hôn bạn trai thôi."

Sắc mặt Phó Cảnh Dự thoáng chốc chuyển biến: "Ừ."

Đồ Ca nở nụ cười nghiêm túc: "Về sau không như vậy."

"Được." Phó Cảnh Dự nụ cười lộ ra trên mặt.

Tất cả đồ đều được chuyển đến studio, lão Ngô cùng Phó Cảnh Dự hoàn thành các thủ tục, thời gian một tuần lặng lẽ trôi qua.

Chiều thứ sáu, Đồ Ca học xong tiết học cuối cùng đi ra ngoài, Phó Cảnh Dự đã đợi sẵn bên dưới.

Mặt mày cô cong lên, vội vàng chạy tới: "Làm sao có thời gian tới đón em vậy?"

Phó Cảnh Dự đang muốn mở miệng, một bóng người đột nhiên xông tới dùng sức kéo Đồ Ca đi, giọng nói tức giận của người phụ nữ vang lên: "Đồ Ca, tôi tìm thấy cô rồi!"+

_Hết chương 48_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.