Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 46




Đồ Ca nghe lời quay đầu lại, nhìn thấy Phó Cảnh Dự mặt đeo khẩu trang đang đứng ở hành lang, khoé miệng cô cong lên cúp điện thoại chạy tới, lập tức nhào vào ngực anh: "Ở toà án không có vấn đề gì đúng không?"

Phó Cảnh Dự mỉm cười lắc đầu: "Đều thuận lợi."

Lúc Lâm Thanh Phong nói anh ta và Đồ Ca đã sống chung với nhau, anh gần như không kìm nén được cảm xúc, nhìn thẻ sinh viên cô mấy lần mới kìm lại không mất khống chế.

"Em lo lắng muốn chết." Đồ Ca buông anh ra, nghe thấy Uông Á Nam gọi mình, hai má hơi nóng quay đầu nhìn về phía Uông Á Nam: "Giới thiệu với cậu, bạn trai tớ Phó Cảnh Dự."

Phó Cảnh Dự khẽ gật đầu: "Xin chào."

"Chúng ta đã gặp qua rồi." Uông Á Nam hướng phía cô chớp chớp mắt, thấp giọng cười ra tiếng: "Anh Cá voi của cậu đúng không."

Nét mặt Đồ Ca càng đỏ: "Khi nào mời cậu ăn cơm, chúng tớ đi trước đây."

Uông Á Nam nháy mắt với cô vẫy vẫy tay: "Mau đi đi, nghỉ trưa xong sớm quay lại."

Đồ Ca đáp lời, kéo tay Phó Cảnh Dự xuống lầu.

"Quả nhiên bị tôi nói trúng." Mạnh Hàm bát quái nói thầm bên tai Uông Á Nam, mặt không biểu cảm đi xuống.

Cô ta biết ngay Đồ Ca khẳng định đã tìm được một người đàn ông giàu có, bằng không làm sao dám tự tin tố cáo cô ta.

Người đàn ông đó thậm chí không dám ló mặt ra, không biết già bao nhiêu tuổi.

Bầu trời hơi u ám, không khí đầy hơi nước.

Đồ Ca nắm tay Phó Cảnh Dự, đi về phía chiếc xe đang đậu cách đó không xa: "Anh ta có phải rất ngạc nhiên không?"

Lâm Thanh Phong chắc chắn không ngờ trí nhớ của Phó Cảnh Dự đã hồi phục. Người bạn này của Hàn Thác cực kỳ giỏi, bằng chứng khởi tố chỉ đưa ra ảnh chụp điện thoại di động, còn lại tất cả những bằng chứng còn lại đều được lấy làm bằng chứng bổ sung, hơn nữa đều đã được công chứng.

Có được thẩm định do các cơ quan giám định đưa ra, cũng như thẩm định về thời gian đối với các bản thảo được vẽ tay mà không được sử dụng tới.

Thời điểm Phó Cảnh Dự vẽ bản thảo thiết kế bị hỏng, anh không hài lòng cũng không vẽ lại, hầu như cũng sẽ không sửa lại bản thảo.

Trong số các bản thảo thiết kế bị Lâm Thanh Phong đánh cắp, có một số bản thiết kế giống với các bản thảo sai mà anh không sử dụng.

"Rất ngạc nhiên." Phó Cảnh Dự nhếch khoé miệng, cúi đầu lấy từ trong túi áo khoác ra viên kẹo còn sót lại trong phiên tòa buổi sáng, bóc vỏ đưa cho cô: "Cậu ta với luật sư hỏi anh rất nhiều câu hỏi, nhưng anh không nói bất cứ điều gì."

"Anh Phó có khen ngợi anh không?" Đồ Ca não tự động hiện lên hình ảnh, không nhịn được cười.

"Khen." Giọng Phó Cảnh Dự khẽ cười: "Ăn gì."

Đồ Ca nhìn thời gian, cầm lấy tay anh, bảo lão Ngô lái xe ra ngoài.

Biểu hiện của anh tốt như vậy tất nhiên anh phải được khen rồi.

Cùng thời gian đó, tại trụ sở chính của Cách Sắc.

Lâm Thanh Phong cúi đầu đứng bên bàn làm việc của Đường Lâm, thấp giọng nhận sai: "Tôi không nên ăn trộm bản thảo thiết kế của cậu ấy, nhưng váy cưới thật sự là do chính tôi thiết kế."

"Trước khi phán quyết được đưa ra, những gì cậu nói đều vô dụng." Đường Lâm sắc mặt tối sầm, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: "Hai ngày nữa thời gian đăng ký thi đấu sẽ kết thúc, cậu không được phép xử lý tất cả bản thảo."

Lâm Thanh Phong lưng phát lạnh, hai tay buông thõng, nắm chặt tay sau đó chậm rãi buông ra: "Tôi đã hiểu."

Nếu muốn anh ta vẫn sẽ có biện pháp.

"Cút đi." Đường Lâm nặng nề đập bàn. Cứ tưởng cuối cùng cũng đã tìm được một học trò có ý tưởng lại tài năng, không ngờ bản thảo thiết kế lại đi sao chép, đã thế còn đi sao chép nhà họ Phó.

Lâm Thanh Phong cúi đầu im lặng lui ra ngoài, càng nghĩ càng cảm thấy ngột ngạt.

Phó Cảnh Dự thực sự đã phục hồi trí nhớ, việc dùng Đồ Ca kích thích anh hoàn toàn không có tác dụng, không biết anh đã khôi phục được bao nhiêu?

Sau khi trở về phòng làm việc suy nghĩ một lúc, Lâm Thanh Phong đứng dậy đi tới bên cửa sổ tim số Hà Vân Tranh gọi đi, đợi tới khi điện thoại được kết nối anh ta nói: "Trí nhớ của Cá voi đã được khôi phục."

"Tôi biết." Hà Vân Tranh giọng nói nhàn nhạt: "Anh thua rồi."

Lâm Thanh Phong nghiến răng cười: "Kết quả phán quyết vẫn chưa có, tôi chưa chắc đã thua."

Phó Cảnh Dự chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí còn vượt quá những gì luật sư liệt ra. Ví như sự hiểu biết của anh về bản thảo thiết kế, những đánh dấu đặc biệt của anh.

Những điều này không thể kiểm soát được, anh ta hoàn toàn không dự đoán tới.

Sau khi nhận được lệnh triệu tập, anh ta mỗi lần về Tân Thành đều bí mất tiếp cận Phó Cảnh Dự, muốn biết anh đã khôi phục trí nhớ được hay chưa.

Phó Cảnh Dự vẫn như trước kia, bên cạnh Đồ Ca đều giống như một đứa trẻ, nhìn không ra anh là người bình thường chút nào.

Vấn đề đều ở trên người Đồ Ca!

"Cảnh Dự đơn thuần không có nghĩa là anh ấy không biết gì cả. Tôi khuyên anh nên tự giải quyết cho tốt." Hà Vân Tranh trực tiếp kết thúc cuộc gọi sau khi nói xong.

Lâm Thanh Phong cất điện thoại đi, liếc mắt nhìn đường phố dưới chân, lửa giận dâng lên ngùn ngụt.

Trí nhớ của Phó Cảnh Dự đã được phục hồi, anh có thể tham gia cuộc thi. Cuộc thi thiết kế do Cách Sắc tổ chức không phải là cuộc thi có thẩm quyền nhất trong ngành, dù sao cũng lần đầu mở cuộc thi nhưng phạm vi lại tuyệt đối rộng.

Anh ta không dám nói Phó Cảnh Dự nhất định sẽ đoạt giải quán quân, nhưng lọt vào danh sách vòng sau cũng không có vấn đề gì.

Đi đi lại lại, Lâm Thanh Phong nhìn chằm chằm màn hình máy tính thất thần, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một người – Bà cụ nhà họ Phó.

Anh ta không tin, bà cụ sẽ đồng ý để Đồ Ca ở bên cạnh Phó Cảnh Dự.

Sau tết, trận mưa đầu tiên gấp gáp đến nhanh, buổi chiều mưa nhẹ chuyển thành mưa to, bầu trời u ám.

Đồ Ca mở dù đi đến căng tin, khoác tay qua vai Uông Á Nam.

"Mạnh Hàm ức đến điên rồi, cô ta nhìn ra anh Cá voi của cậu là ông già chứ." Uông Á Nam che miệng cười khúc khích: "Chỉ mong cô ta bị vả mặt."

"Không vả mặt được." Đồ Ca cũng cười: "Anh ấy không thích môi trường xa lạ cho lắm, hơn nữa cũng không thích hoàn cảnh đông người."

Uông Á Nam nhướng mày: "Chậc chậc, sao tớ lại cảm thấy hai người trái ngược thế nhỉ."

Phó Cảnh Dự nhìn có vẻ lớn hơn Đồ Ca hai ba tuổi, trông còn không quá thành thục, Đồ Ca thì lại quá thành thục. Giống như một bà mẹ già vừa nuôi sống bản thân vừa nuôi Đồ Khải, đổi lại là cô ấy khẳng định sẽ không làm được.

"Anh ấy rất đơn giản, tớ rất vui khi ở bên anh ấy." Đồ Ca hơi đỏ mặt: "Không nói đến anh ấy nữa, mấy ngày trước đàn chị có nói với tớ năm nay trong khoa có giành hai suất đi trao đổi nước ngoài, cậu có muốn xin không."

Cô cũng muốn nộp đơn, nhưng không có tiền.

"Đang định thảo luận chuyện này với cậu." Uông Á Nam thở dài: "Tớ rất muốn đi nhưng ba mẹ tớ không yên tâm tớ ở xa một mình."

Lúc cô ấy vào đại học, ba mẹ cứ được một tuần lại đến xem cô ấy thế nào, nếu cô ấy đi nước ngoài chắc ba mẹ phát điên mất.

Bay ra nước ngoài thực sự rất tốn kém.

"Muốn thì cứ xin, ba mẹ cậu không thể theo cậu mãi được." Đồ Ca vẻ mặt hâm mộ: "Mặc dù tớ rất muốn có ba mẹ như vậy."

"Đừng hâm mộ, kỳ nghỉ đông ở nhà quả thực như cẩu độc thân ấy." Uông Á Nam chán nản: "Lại còn không thể ngủ nướng, không thể xem phim, thật không muốn sống mà."

Đồ Ca thấp giọng cười ra tiếng.

Mưa kéo dài đến thứ bảy, Đồ Khải đi học đến thứ bảy mới được nghỉ, chỉ có một ngày nghỉ ngơi.

Đồ Ca gửi bài thơ đã dịch cho nhà xuất bản rồi nhắn tin cho Phó Cảnh Dự, nhìn giờ giấc xuống lầu lấy xe về.

"Chị, dì ta biết chị học trường đại học nào rồi!" Đồ Khải vừa nhìn thấy cô thay đổi sắc mặt: "Làm sao bây giờ?"

Em họ bí mật gửi tin nhắn cho cậu, bảo cậu trốn được thì mau trốn đi.

"Chẳng làm gì cả, tới thì tới." Đồ Ca mím khóe miệng, xoay người chuẩn bị bữa tối: "Bà ta sớm muộn gì cũng tìm được chúng ta, tránh cũng không được."

Có thể giấu diếm được hai năm, đã không tồi rồi.

Tuần trước đi làm thủ tục, cô đã sớm biết bà ta sẽ có thể tìm tới.

"Dì ta thật quá đáng, việc chú mất việc không liên quan gì đến mẹ cả. Rõ ràng là bọn họ lợi dụng không được nên mới muốn đi tố cáo." Đồ Khải tức đỏ mắt: "Là dì ta đổi trắng thay đen."

Đồ Ca quay đầu lại vỗ vỗ bờ vai cậu, cười nói: "Đừng lo, chị không còn là đứa nhỏ để bà ta tuỳ tiện bắt nạt nữa."

Lẩn tránh cũng vô nghĩa, đây là việc cần phải đối mặt.

Sau bữa tối, Phó Cảnh Dự vẫn chưa trả lời.

Đồ Ca lên lầu nghe tiếng Pháp một lúc, không nhịn được lại gửi tin nhắn cho anh. Việc trang trí studio sắp kết thúc, hôm nay anh và lão Ngô sẽ cùng nhau đi bổ sung vật liệu.

Phó Cảnh Dự vẫn không trả lời, nhưng Phó Minh Chu lại ngoài ý muốn gọi điện tới.

Đồ Ca bắt máy nghe, theo bản năng dựng thẳng lưng: "Tôi lập tức qua ngay."

Bà cụ nhà họ Phó đã biết đến sự tồn tại của cô từ miệng Lâm Thanh Phong, Phó Minh Chu đã trấn an bà cụ, nhưng có một số việc vẫn muốn một mình nói chuyện với cô.

Trên đường đi Đồ Ca cô gắng chuẩn bị tâm lý, lúc gõ cửa vẫn cảm thấy buồn lòng muốn khóc.

Cô chỉ muốn tham lam một chút, ông trời đã không cho phép.

"Sao lại có biểu tình này?" Phó Minh Chu ngạc nhiên trước bộ dạng đáng thương của cô, đóng cửa lại cùng cô ngồi xuống: "Đừng căng thẳng, tôi không phải bắt cô rời xa Cảnh Dự, cũng không phản đối việc hai người ở bên nhau."

Đồ Ca kinh ngạc ngẩng đầu: "Vậy anh gọi tôi tới..."

Những gì anh ấy nói qua điện thoại nghiêm trọng đến mức làm cô khổ sở đến đau lòng.

"Bà nội già rồi, ý kiến ​​của bà không quan trọng, Cảnh Dự nghĩ gì mới là quan trọng." Phó Minh Chu nhận ra lời nói của mình đã gây áp lực cho cô, không khỏi tự trách: "Trách tôi không nói rõ ràng, mặc kệ chuyện gì xảy ra tôi đều hỗ trợ hai người."

"Cảm ơn anh Phó." Đồ Ca kéo khóe miệng, do dự không biết có nên nói thân thế của mình cho anh ấy không.

Phó Minh Chu bật cười, đứng dậy mở tủ sách sau bàn làm việc, từ bên trong lấy ra một tờ thoả thuận, mở máy hủy giấy ra xé nhỏ.

Đồ Ca trực giác cảm thấy đó chính là thỏa thuận mà hai người đã ký kết.

Phó Minh Chu yêu cầu cô đến để trực tiếp huỷ bản thỏa thuận, để nói với cô rằng anh ấy không bận tâm về việc cô và Phó Cảnh Dự ở bên nhau.

"Chỉ có cô, tôi và Hàn Thác biết chuyện ký thỏa thuận. Thỏa thuận ngầm này nếu để lại sẽ rất nguy hiểm." Phó Minh Chu ngồi trở lại, nhìn cô cùng nụ cười trên môi: "Đừng lo lắng."

Đồ Ca lúng túng gật đầu.

"Về đi, Cảnh Dự chắc cũng sắp về đến nhà rồi." Phó Minh Chu đứng dậy, nghĩ ngợi rồi nói: "Studio Cảnh Dự mở, tôi cũng không nhúng ta vào, hai người phải làm việc chăm chỉ."

"Chúng tôi sẽ cố gắng." Đồ Ca khịt mũi, đôi mắt đỏ hoe nói lời cảm ơn rồi mở cửa ra ngoài.

Về đến nhà, Phó Cảnh Dự đã trở về, Đồ Ca thu dọn đồ thay giày đi vào bếp tìm anh: "Anh Cá voi."

"Anh mua dâu tây." Phó Cảnh Dự quay đầu lại, phát hiện hai mắt cô đỏ bừng, luống cuống nói: "Không vui sao?"

Đồ Ca lắc đầu, nhào tới ôm chặt anh: "Em có chuyện muốn bàn với anh."

Phó Minh Chu chân thành ủng hộ họ ở cùng nhau, về thân thế của cô, cô cũng không muốn giấu diếm bất cứ điều gì.

_Hết chương 46_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.