Cá Vàng Ao Phấn

Chương 3




Hai người ra khỏi rạp hát, Lương Quý Hòa đi trước, Trần Tử Dạ theo thói quen chậm nửa bước, đi ra ngõ hẻm ở bên ngoài, suy nghĩ một chút vẫn nhỏ giọng nói một câu: "Hoành thánh... Ngài quen ăn không?"

Lương Quý Hòa nhàn nhạt cười với cô, dùng lời nói trêu chọc cô: "Em cảm thấy tôi quen ăn cái gì?"

Trần Tử Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, không nói được đồ vật cao cấp gì, cô biết chỉ những thứ gan ngỗng, thịt bò bít-tết, nhưng cô không biết có cách giải thích cụ thể hơn không, khẽ nhíu mày, "Tôi chỉ có thể tưởng tượng đến bữa ăn Pháp phối hợp với ly cổ cao trong phim truyền hình hoặc là loại món ăn sashimi Nhật còn phải lót vụn đá."

"Có hứng thú nếm thử không?" Lương Quý Hòa nhìn thấy người trước mắt rùng mình trong gió rét, nhẹ nhàng nắm cánh tay của cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng dẫn cô đi một bước trên đường đi, sau đó nhanh chóng thả ra, ra hiệu vừa đi vừa nói.

Trần Tử Dạ đuổi theo, lắc đầu nói: "Tôi không biết ăn, sợ lãng phí nguyên liệu nấu ăn tốt."

Trần Tử Dạ đuổi theo, lắc đầu nói: "Tôi không biết ăn, sợ lãng phí nguyên liệu nấu ăn tốt."

"Không có gì không biết cả." Ánh mắt Lương Quý Hòa nhìn cô dịu dàng mười phần, giống như con gió chiều ngoài khơi, thổi qua tấm sa tanh đỏ trước miếu Ma Tổ, ẩn núp mờ ảo và khao khát, "Chỉ xem khi nào em tình nguyện."

Trần Tử Dạ cái hiểu cái không gật đầu.

Giờ ăn khuya luôn là thời gian náo nhiệt, tiếng người lấn át tiếng vang trong con hẻm sâu, hòa lẫn với tiếng lon Coca bị mở nắp bọt khí sôi trào là tiếng cười và cạn ly. Trên vỉ nướng chỗ không xa bắt đầu có khói trắng, không cần nói, nhất định là tay nghề của ông lão rồi.

Chân trời có màu cầu vồng nhạt, hiếm khi không tối đen như mực, giống như ánh sáng bị nhiễu xạ bởi thuỷ tinh gần các toà cao ốc trong thành phố lớn, đèn hai bên đường dần sáng sáng lên, giây phút đó giống như pháo hoa rực rỡ có thể nhảy lên tận mây xanh.

Tiệm hoành thánh hòa trong náo nhiệt, bên ngoài có ghế nhựa, chỉ là vào mùa đông thì sẽ vào trong tiệm ngồi ăn.

Chỉ có bốn chiếc bàn, cộng thêm hai người họ vừa vặn ngồi đầy, học sinh mặc đồng phục cười đùa qua lại, chỉ có mấy cô gái vừa trò chuyện vừa chờ đợi, mấy đứa bé lôi kéo tranh nhau chạy vào gian hàng không người.

Phỏng đoán Lương Quý Hòa là lần đầu tiên đến loại tiệm nhỏ này, Trần Tử Dạ lau chiếc bàn mấy lần thay anh, chén đũa cũng chuẩn bị lấy nước trà nóng tráng sơ, nhẹ nhàng đẩy tới trước mắt anh, "... Nếu không thì đổi sang đũa dùng một lần đi ạ."

Lương Quý Hòa dở khóc dở cười, "Nhìn tôi chú trọng như vậy ư?"

"Ngài có thể không chú trọng, nhưng thường ngày thầy chú trọng lịch sự, tôi không thể thất lễ với ngài." Trong thời gian nói chuyện, hai chén hoành thánh thịt tươi nhân tôm được bưng lên bàn, mùi ngửi được lúc đói càng thơm hơn bất cứ mùi vị nào, "Mặc dù mời ngài ăn hoành thánh... Có lẽ đã là một loại thất lễ rồi."

"Trái lại em chú trọng thật."

Trần Tử Dạ lại không nhịn được nhìn hoành thánh, nhưng vẫn mời Lương Quý Hòa động đũa trước.

Chờ anh nếm thử một miếng, Trần Tử Dạ mới cầm thìa canh múc một hớp lớn.

Vốn còn muốn hỏi anh mùi vị như thế nào, có phải tạm được hay không, điện thoại di động trên bàn sáng lên.

Nhắc nhở có tin nhắn WeChat mới, cô lập tức thả hoành thánh xuống, mở ra nhắn lại.

Nụ cười khó mà che giấu thoáng qua rồi biến mất, nhưng giống như cái gọi là gặp được bụi sao giữa chuyến bay đêm, rơi ở mặt biển phản chiếu đuôi cá màu xanh bạc. Khắp biển chỉ có chỗ này có ánh sáng.

Lương Quý Hòa không ăn bao nhiêu, sắc mặt âm trầm hơn một chút so với trước, Trần Tử Dạ cũng không có gì có thể trò chuyện, vẫn không nói chuyện, nếu không có người ở đây, ngay cả canh hoành thánh cô cũng muốn uống hết.

... Canh nóng mùa đông so với bất cứ điều gì càng khiến tâm tình mọi người thêm vui vẻ.

Từ nhỏ tiệm đi ra, trường học cách đó không xa đã tắt đèn, đại đa số học sinh đã tan học.

Chỉ cách một con hẻm sâu, tự nhiên sóng vai đi về, giống như là muốn đưa cô về.

Trần Tử Dạ nói: "Thời gian không còn sớm, ngài không cần cố ý đưa tôi, khu vực cũ trong thành phố rất an toàn."

"Con đường không được mấy bước, ăn xong đi tới đi lui."

Tản bộ khó tránh khỏi phải trò chuyện, đến một thời khắc như vậy, Trần Tử Dạ cũng có chút cẩn trọng.

Luôn cảm thấy phải nói gì đó.

Nhưng Lương Quý Hòa thì không, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt không ở trên người cô, nhìn nước đóng băng trên đất, dáng vẻ thành thạo, trước giờ không cần tìm đề tài, nghĩ đến thì nói, "Năm nay sắp có tuyết rơi rồi."

"... Tôi còn chưa từng thấy Thành Mộ có tuyết rơi."

"Em là người nơi nào?"

Trần Tử Dạ trả lời, "Tôi là người huyện Tiềm, cách Thành Mộ ngồi xe hai tiếng rưỡi."

"Tôi là người phương Bắc, lúc nhỏ hàng năm đều nhìn thấy tuyết." Giọng nói của Lương Quý Hòa rõ ràng lại chậm chạp, "Đến Thành Mộ rồi, thì rất khó thấy nữa."

"Phương Bắc nơi nào ạ?" Trần Tử Dạ không có khái niệm địa lý, cô chưa từng ra khỏi Thành Mộ.

Lương Quý Hòa chuyển hướng, quay mặt về phía bắc, "Thu Hà, chỗ có cánh đồng cây cao lương xanh tươi."

Lúc nhỏ Trần Tử Dạ thường nghe mẹ hát “Tứ Quý Ca”, lời ca thuộc lòng, tất nhiên cảm xúc mềm mại hơn không ít, thả lỏng một chút, cũng hướng về hướng bắc, "Cao lương khắp nơi, tuyết rơi đầy trời, nhất định rất đẹp."

"Có cơ hội đi xem thử."

"Vậy phải là rất lâu của sau này." Giọng điệu Trần Tử Dạ bình thường, không hụt hẫng, "Có vài học sinh học giỏi, sau này tốt nghiệp có thể rời chỗ này, nhưng tôi không thể, có lẽ phải hát từ nha hoàn nhỏ bé đến khi là bà lão hấp hối trong cung đình."

Lương Quý Hòa nhìn thấy cô cúi đầu, cười lên tiếng, "Em chưa từng nghĩ tới thừa dịp lần này vở kịch khởi động lại thì diễn vai nữ diễn viên một?"

"... Chưa ạ."

Lương Quý Hòa dừng chân, càng lúc càng tò mò, "Không thích làm nhân vật chính như vậy à?"

Trần Tử Dạ trả lời với sự chân thành không gì sánh bằng, "Không muốn... cũng không phải..."

"Không thử thì sao biết không được ——" Lương Quý Hòa đến gần một bước, hơi cúi đầu, ánh mắt quét qua môi của cô, "Luôn có vài sự gặp gỡ là không lường được."

Trần Tử Dạ không hiểu rõ, thở ra một hơi, quả thực không tưởng tượng được dáng vẻ tương lai của cô, không khỏi hỏi: "Ví dụ như?"

Ánh mắt Lương Quý Hòa luôn nhìn cô, khóe mắt đang cười, "Nói rõ làm sao gọi là không lường được."

... Được rồi.

Đến cửa viện hí kịch, còn cách mười mấy mét. Một chiếc xe taxi dừng lại, mấy người Mai Đinh, Thẩm Thời Diệc đang lần lượt xuống xe, đành lái vào đất trống trong con hẻm sâu của rạp hát rồi quay đầu, Lương Quý Hòa đậu ở chỗ này.

"Về đi."

Trần Tử Dạ cũng thu lại tầm mắt từ trên xe taxi, quay đầu nói cảm ơn, "Cảm ơn ngài Lương, vậy tôi về trước."

"Khách sáo rồi, cảm ơn hoành thánh của em."

"... Không có gì ạ." Trần Tử Dạ cười nhạt, "Ngài đừng nói với thầy của tôi là được."

Chờ Trần Tử Dạ chạy chậm đuổi kịp một đám người Mai Đinh và Quan Diệu vừa trở về từ bên ngoài, chỉ nghe bọn họ nói rằng buổi tối đi xem phim, là một bộ phim tình cảm ——

Nói nhân vật nữ chính sống trong nhà gỗ nhỏ ngay bờ biển, từ nhỏ sống nương tựa với bà ngoại, cô ấy viết tâm sự trên giấy nhét vào ốc tù và, thường xuyên nhận được câu trả lời của một ông chú chân dài, cô ấy nói tiếng Pháp lãng mạn, sẽ nhận được một bài thơ tình, cô ấy nói mâm xôi chua ngọt, có người dạy cô liếm gió biển ướt mặn trên hòn đảo vào mùa hè.

Cô ấy không biết anh ấy là ai, nhưng hình như anh ấy có thể mang cho cô ấy rất nhiều bất ngờ không tưởng tượng được.

Trần Tử Dạ lẳng lặng nghe, đi theo người đám vào phòng ký túc xá.

Có người hỏi: "Vậy buổi tối em làm gì, đi đâu? Sao một mình quay về từ bên ngoài?"

"Tớ vừa xuống xe hình như thấy có người cùng cậu..." Thẩm Thời Diệc là cháu gái bà con xa của ông Phạm, cùng tuổi với Tử Dạ, lớn tháng hơn, cũng từ nhỏ lớn lên ở trong rạp hát, cũng tiến tới bên cạnh Trần Tử Dạ hỏi, "Trừ chúng ta, cậu còn quen biết những người khác... sẽ không phải là mới quen biết vào bữa tiệc khởi động ngày đó chứ?"

Trần Tử Dạ ngạc nhiên, đang sắp xếp ngôn ngữ, biểu cảm vẫn nhàn nhạt.

"Nói đùa, sao có thể chứ, trong sân ai muốn leo cành cao, nhưng bé Tử Dạ của chúng ta không có khả năng!" Không chờ Trần Tử Dạ nói chuyện, Thẩm Thời Diệc nói đùa rồi chối bỏ, ngâm nga đi đến căn phòng của mình, "Bởi vì bé Tử Dạ của chúng ta là tiên nữ, tiên nữ chỉ thích làm việc, không hẹn hò..."

"..."

Quay về ký túc xá của mình, cánh cửa từ từ đóng lại, cót két một tiếng giống như dây đàn được chỉnh trước khi lên sân khấu, đang gẩy ở trong lòng.

Một tuần sau là lễ Giáng sinh, ngày cuối cùng của năm nay là ngày cuối cùng để hàon thành biểu mẫu chọn “Kinh Thoa Ký”.

Bởi vì tiết mục kịch của rạp hát khởi động lại mà hai ngày này trở nên vô cùng đặc biệt.

Lễ Giáng sinh này, thầy Phạm vẫn chọn nhà khách Chính phủ để đãi tiệc chiêu đãi một số nhà đầu tư liên quan đến dự án tái hiện lại vở kịch nổi tiếng, ông thuận miệng nói mấy cái tên, thậm chí có vài người là quản lý hoa đán danh tiếng mà Mai Đinh cũng chưa từng gặp.

Quan Diệu đặc biệt quan tâm, kéo Mai Đinh hỏi rất lâu.

Mai Đinh chỉ nói: "Chị nghe một lần cũng không biết là ai, chỉ biết là lần này không có nhiều người tới, Trương sẽ đến, điện ảnh và truyền hình Thẩm Trì cũng sẽ đến, hình như còn có một người là đạo diễn Vệ Thị."

Mọi người tụ tập với nhau, đứng ở cửa phòng ăn, không kịp đợi đi vào rồi ngồi xuống trò chuyện tiếp, vì có người bắt đầu tìm tòi nên có người nói những chuyện mà mình hóng hớt được.

Chỉ có thầy Trương là bọn họ tương đối quen thuộc, cũng không hứng thú.

Ông ta là đàn em cùng khoá với thầy, tên là Trương Nguyên Kỳ. Gia cảnh không tồi, vốn vào gánh hát là vì bái sư, học hai năm rưỡi mà không đạt được thành tích gì, ông ta chuyển sang học hí kịch Giang Nam lớp Côn khúc của thầy Diêu, mất giọng biến âm, trễ mất ba năm so với người cùng giới, đến năm 1979 mới tốt nghiệp. Dựa vào quan hệ với thầy giáo mà đi vào rạp hát Hí kịch Nam Côn, không hát được hí kịch, bởi vì học tỳ bà từ nhỏ, cho nên đứng trong đội đàn sáo, đi vào làm làm một mạch ba mươi mấy năm.

Hiện tại nói tiếp thì cũng phải là chủ nhiệm rạp hát hưởng biên chế.

Quan Diệu cuống cuồng hỏi: "Còn ai không? Đàn chị, chị mau nghĩ đi!"

Mai Đinh suy nghĩ một chút, lắc đầu bảo cô ấy đừng có suy nghĩ lệch lạc, lại nghiêm túc hồi tưởng, "Hình như còn có ngài Lương, chẳng qua là cũng không nhất định, người tới không phải đạo diễn nổi danh thì chính là nhân vật tiếng tăm trong ngành nghề, ít nhiều gì cũng có dính một chút dung tục… Ngài Lương này ấy, ngày đó chị ở trong yến hội quan sát rất lâu, tuy nói lớn lên là tuýp người chỉ có ở trên trời mà dưới đất không có, gương mặt luôn mang theo nụ cười, cũng không biết lai lịch gì, nhưng tất cả mọi người đều rất cung kính đối với anh ấy, khí chất cũng không dễ tiếp cận..."

"Nổi tiếng như chị vậy mà cũng cảm thấy khó tiếp cận à..." Quan Diệu chân thành cảm khái, "Đó không phải là khó khăn như lên trời hả?"

...

Một đám người đứng cùng nhau cười cười nói nói, bị ông Phạm vừa vào phòng ăn nhìn thấy, lạnh lùng nói: "Đều chen chúc ở cửa phòng ăn làm gì? Buổi tối đi đến nhà khách Chính phủ ăn cơm, buổi trưa bắt đầu giữ bụng rồi ư?"

"Ây da, ăn cơm, ăn cơm."

Mai Đinh vẫy ay, nháy mắt với mọi người, lần lượt đi vào căn-tin và ngồi cách xa nhau.

Căn-tin vẫn là căn tin cũ kỹ kia, ghế ngồi vẫn là ghế nhựa không có đệm kia.

Nhưng thức ăn phong phú đến mức khiến cho mọi người kinh hãi.

"Chị không hoa mắt chứ?!" Quan Diệu kéo cánh tay của Trần Tử Dạ, đếm kỹ lại, "Sao chúng ta đột nhiên bắt đầu có sườn cừu nướng, bò nạm nấu cà rốt, tôm chưng trứng... còn có cả xà lách cá hồi!"

"Còn có thức uống và trái cây!" Chú Dương và dì hậu cần đứng ở bên cạnh, bưng một mâm thức ăn, cười với bọn họ, "Ông Phạm mời một đầu bếp đến, sau này ông ấy nấu cơm, có thể để cho các cô gái không chỉ ăn đủ no, còn không mập, đều cân đối khoa học, nghe nói là mời tới từ khách sạn năm sao đấy!"

Trần Tử Dạ kinh ngạc: "... Tốt vậy."

Quan Diệu tiến tới bên tai cô, xuy một tiếng, "Thầy bủn xỉn như vậy thì làm sao tốt bụng như vậy được... Chị đoán là người đầu tư vừa ý rạp hát chúng ta đã tài trợ! Em nói xem những người này có phải vừa ý ai rồi không?!"

Trần Tử Dạ lắc đầu, gắp mấy miếng thịt bò, có chút chột dạ, "... Em cũng không biết."

"Không cần đoán! Một trăm phần trăm là người đầu tư cho tiền!" Thẩm Thời Diệc bưng bữa ăn ngồi đối diện hai người, "Bởi vì có lẽ không chỉ là cơm nước được cải thiện, buổi sáng chị đau bụng kinh nghỉ ngơi ở trong phòng ký túc xá, phát hiện chú Dương dẫn theo người để máy giặt quần áo và máy sấy khô ở mỗi tầng, còn nói phải kiểm tra máy sưởi cả tầng lầu một lượt, không đủ ấm thì thay sang máy điều hòa không khí để tạo hơi nóng... Đừng nói thầy bủn xỉn, ngay cả khi không bủn xỉn thì cũng không giống như việc ông ấy sẽ trả nổi!"

Trần Tử Dạ ngẩn người, như có điều suy nghĩ mà nhai thức ăn.

Cô, Quan Diệu và Thẩm Thời Diệc ngồi một bàn, không ngồi chung với thầy Phạm, cố ý cách rất xa.

Ăn được một nửa, thầy Phạm bị người ta gọi đi, nói là có khách tìm, thầy Phạm nghe xong thì ngay cả cơm cũng không ăn mà đã dừng tay, lập tức đi nghênh đón người kia, bị Quan Diệu cười nhạo nói, "Em xem dáng vẻ nịnh hót của thầy đi, tám phần lại là ông chủ nào đến rồi, chúng ta phải tranh thủ huấn luyện, xem ra hí kịch mới này của chúng ta có rất nhiều người chú ý đấy!"

Trần Tử Dạ không quan tâm chuyện này, trong đầu cô đều là danh sách mua hàng buổi sáng thầy đưa cô.

Buổi tối phải đi đến nhà khách Chính phủ dự tiệc, bình thường huấn luyện lại không tiện ra cửa vào ban ngày, đến cuối năm cũng không còn mấy ngày nữa, cô phải mua lồng đèn, đổi dụng cụ trà, đặt áo dài mới, phân chia thuốc màu, thậm chí còn phải mua thêm dây pháo và hạt dưa.

Tuy nói là các cô gái trong viện có sự phân công lao động riêng, nhưng chịu trách nhiệm chạy việc vặt trong thời gian rảnh vẫn là do mấy người vai vế thấp như Trần Tử Dạ, Quan Diệu và Thẩm Thời Diệc làm.

Nói trắng ra chủ yếu chính là nhờ vào Trần Tử Dạ đi mua.

Cô còn đang buồn rầu tính toán là không có thời gian và tuyến đường để đi, ông Phạm vội vã đi qua cửa sổ ngoài căn-tin.

Trần Tử Dạ không theo cùng, cô không quan tâm chuyện của những người đầu tư kia.

Xe của Lương Quý Hòa lái vào sân, dừng ở đất trống, người đứng ở bên cạnh xe, chờ đợi thầy Phạm bước nhanh đến.

"Sao ngài đến rồi?"

Lương Quý Hòa đi thẳng vào vấn đề, nhìn căn-tin, "Đầu bếp mới đổi sao rồi?"

"Tốt tốt tốt, tay nghề của đầu bếp mời tới từ nhà khách Chính phủ dĩ nhiên là không có gì để nói!"

"Máy giặt quần áo, máy điều hòa không khí, những thứ sổ ghi chép này cũng thích hợp chứ?" Lương Quý Hòa nghĩ đến gì đó, "WiFi cũng chọn loại tốt."

"Vâng... Ngài tốn kém rồi, mấy ngày liên tục là có thể thay xong." Ông Phạm không nhìn thấu anh đang suy nghĩ gì, mỗi lần dừng một chút như vậy liền khiến cho ông có chút hốt hoảng, "Chắc hẳn hôm nay có thể hoàn thành."

Giọng nói của Lương Quý Hòa trầm thấp, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, vẫn nhàn nhạt giống như đang trò chuyện: "Lấy hết quy định quản lý và giấy đăng ký kế toán các ông đến xem thử, chỗ này cũng không phải là rạp hát xã hội cũ, bốc lột như vậy để làm gì."

"A... vậy là oan uổng chết tôi rồi!" Ông Phạm gấp đến độ vỗ tay, "Thiết bị cũ kĩ là vấn đề cũ của khu Thành Tây, không phải chỗ này của chúng ta, chính phủ cũng đang từ từ sửa đổi, còn về căn-tin, cơm nước trước kia cũng là không chỗ nào chê được, ăn chay nhiều hơn và ít thịt hơn chủ yếu là cân nhắc đến các cô gái lên sân khấu thì phải chú ý hình thể, không có nửa điểm ý tứ nghiêm khắc các cô ấy!"

"Mười bảy mười tám tuổi còn đang là lúc cơ thể phát triển, tóm lại lên sân khấu là phải luyện từ từ."

"Cũng không phải không cho ăn một chút nào cả..."

Ông Phạm thầm oán trách, cô gái mười bảy mười tám tuổi nào còn đang phát triển cơ thể chứ?

Nhìn thấy các cô gái lục tục đi từ căn-tin ra rồi tụm năm tụm ba, Trần Tử Dạ cũng ở trong số đó.

Cô cúi đầu nhìn bản đồ trong điện thoại di động, lên kế hoạch mua hết một lượt những vật phẩm cần thiết trên cùng đoạn đường. Khác phương hướng với những người khác, Trần Tử Dạ xua tay và nhún vai một cách chán nản, ngay sau đó đi về phía lối vào cửa chính nơi họ đang đứng.

Ông Phạm đứng thẳng người, nói rằng mình quên mất,sao có thể để cho ông Lương đứng ở trong sân trò chuyện việc chính được, nên dẫn anh đi sang phòng làm việc của mình, trên đường đi lại nói đến buổi tụ họp của mấy người đầu tư vào buổi tối.

Ánh mắt của Lương Quý Hòa nhìn về chỗ xa, Trần Tử Dạ vốn định đi vòng qua bọn họ, nhưng lại không đi vòng được, chần chừ muốn chờ hai người bọn họ rời đi, nhưng đúng lúc đụng phải ánh mắt của Lương Quý Hòa.

Anh cười với cô, tỏ vẻ chào hỏi.

Ông Phạm kinh ngạc nghiêng đầu qua, nhìn thấy là Trần Tử Dạ ngẩn ngơ đứng bên cây, dáng vẻ có chút ủy khuất, kiềm chế giọng điệu la rầy thường ngày: "Em còn không mau qua đây?"

"Ông la hét cái gì?" Giọng nói lạnh lùng giống như tuyết đêm, bao bọc một tầng sương mù lạnh lẽo trên vầng trăng sáng.

Ông Phạm cười xòa, lại có chút không rõ nguyên do, "Tôi... tôi đây không phải là sợ em ấy không nghe thấy sao."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.