Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 43: Trống không




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vũ Thành Vãn sờ soạng tìm đèn pin trong nhà, cây đèn là giải thưởng cậu và Trần Tụy rút được trong một lần mua hàng ở siêu thị. Đèn pin loại nhỏ chỉ bật được một màu ánh sáng vàng, tầm sáng cũng không xa lắm. Nhà không có nến, cậu cũng không muốn đi mua lúc này. Cậu soi đèn pin sang chái nhà tìm thang để sửa cầu dao điện.

Trần Tụy theo sau Vũ Thành Vãn như cái đuôi, nó không nói lời nào, không gian yên tĩnh đến mức nghe thấy được tiếng chim bồ câu nhà nào nuôi trong lồng vỗ cánh.

Vũ Thành Vãn trèo lên thang, cầm tuốc-nơ-vít vặn ốc, Trần Tụy đứng dưới soi đèn, cái đèn bé quá không cách nào soi chuẩn được. Cậu nhét tuốc-nơ-vít vào túi, leo xuống mấy bậc thang rồi chìa tay về phía Trần Tụy. Trần Tụy ngạc nhiên không hiểu cậu muốn cái gì. Như thể hai đứa đang chiến tranh lạnh với nhau, cậu chỉ gảy gảy đầu ngón tay, ý bảo Trần Tụy đưa đèn pin cho cậu.

Trần Tụy đưa mà trong lòng nghĩ thầm một tay cậu ấy sửa cầu dao sao được, nguy hiểm quá. Trần Tụy rất muốn bảo Vũ Thành Vãn xuống đi, đừng làm nữa, sáng mai gọi thợ đến sửa. Nhưng nó không nói được, ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt Vũ Thành Vãn làm gương mặt cậu trở nên quá lạnh lùng, những đường nét như bị mài sắc bén hơn khiến Trần Tụy như không còn biết Vũ Thành Vãn nữa.

Cậu ngậm cây đèn trong miệng, hai tay thao tác nhanh thoăn thoắt. Trần Tụy đứng dưới chăm chú nhìn lên hình dáng Vũ Thành Vãn nửa trong sáng nửa trong tối, nó nhớ lại vẻ ngang ngược của Vũ Thành Vãn khi lục túi mình ban nãy, Trần Tụy không muốn Vũ Thành Vãn như thế. Mỗi lần có chuyện liên quan đến An Vũ cậu ấy đều trở nên vô lý như vậy, Trần Tụy có chút không tin Vũ Thành Vãn không thích An Vũ. Dù ngoài miệng Vũ Thành Vãn nói vậy nhưng từ đầu đến cuối Trần Tụy vẫn không hoàn toàn chấp nhận được. Bởi vì An Vũ xinh đẹp, xuất sắc, tại sao cậu ấy không thích An Vũ như vậy mà lại đi thích mình, thật sự Trần Tụy không hiểu được.

Vũ Thành Vãn leo xuống mấy bậc thang Trần Tụy vẫn còn đang đứng ngẩn người, cậu cũng yên lặng đứng đó nhìn xuống Trần Tụy, đợi Trần Tụy nhận ra rồi thả tay khỏi thang, lùi lại tránh đường. Trần Tụy vẫn bần thần, mắt nhìn vô định, lúc nó kịp phản ứng thì Vũ Thành Vãn đã nhìn nó rất lâu, nó vội vã lùi lùi lại cho Vũ Thành Vãn xuống.

Đèn đã sáng, Vũ Thành Vãn ra sân rửa tay rồi trở vào nhìn đồng hồ trên tường, đã chín giờ mười lăm. Trần Tụy đang ngồi trên bàn viết gì đó, cậu đến gần xem thì thấy một dãy số. Thấy bóng đổ trên bàn Trần Tụy quay lại nhìn cậu, bảo: “Mình chép lại số cho cậu, rồi mình giặt khăn cho bạn ấy, để lâu giặt không sạch.”

Vũ Thành Vãn nghe vậy thì mím chặt môi, cơn muộn phiền mới hơi dịu xuống lại dâng lên, chuyện này cứ như tơ liễu vướng bận mãi trong lòng cậu.

Ý là sao? Cậu hỏi Trần Tụy.

Trần Tụy cúi đầu, nghiêm túc giải thích: “Nghĩa là nếu cậu muốn cậu có thể liên lạc với bạn ấy.”

Vũ Thành Vãn sầm mặt hỏi lại: Tôi liên lạc với bạn ấy làm gì?

Trần Tụy cảm giác có thứ gì chua chát như cơn quặn thắt tuổi dậy thì lại trào lên trong nó, nó như vẫn còn lạc trong khoảng không mờ mịt, mông lung sương mù ngày nào. Nó bảo: “Nếu cậu vẫn thích bạn ấy…”

Vũ Thành Vãn rùng mình, mặt cậu sa sầm, cậu làm động tác nhanh hơn, thông điệp hình thành như một lưỡi dao bén nhọn: Rồi tôi đến với bạn ấy phải không?

Trần Tụy kinh ngạc ngẩng lên nhìn Vũ Thành Vãn, mắt nó đã loang loáng nước, nó nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Nếu cậu thật sự muốn…”

Vũ Thành Vãn mỉa mai: Cảm ơn lòng tốt của cậu.

Trần Tụy không kìm được nữa, nó tuyệt vọng vò đầu, nghẹn ngào nói: “Phải, phải rồi… lần nào đối xử với mình như thế cũng vì bạn ấy… cậu để ý đến bạn ấy mà, có phải cậu coi mình là…” người thay thế cho bạn ấy phải không?? Trần Tụy không dám nói ra những lời cuối cùng, nó làm gì có tư cách thay thế cho cô gái nào, đến giới tính nó còn không đúng.

Đột nhiên Vũ Thành Vãn bắt đầu nghi hoặc tại sao Trần Tụy muốn ở bên mình, ban đầu Trần Tụy đồng ý nhanh quá, thậm chí chính cậu còn chưa kịp suy ngẫm gì đã bị choáng váng bởi niềm vui sướng. Cậu không tin, nếu Trần Tụy thực sự thích cậu thì tại sao lúc này nó lại nói được những lời như thế.

Ai cần một tình yêu không vụ lợi chứ, cậu chỉ là một kẻ tầm thường nhỏ bé, cậu cần quái gì tình yêu hy sinh vị tha. Nếu yêu mà cũng chắp tay nhường cho người khác được thì cũng có thể đặt lên bàn cân đong đếm thiệt hơn được vậy.

Tại sao Trần Tụy không hiểu điều đó?

‘Cậu thử nghĩ kĩ lại xem tôi để ý đến bạn ấy hay để ý đến cậu?’ Vũ Thành Vãn túm lại bàn tay nóng nảy của Trần Tụy, cậu lạnh lùng đặt câu hỏi.

Trần Tụy nói: “Cậu hung dữ quá.”

Vũ Thành Vãn tức đến bật cười, cậu vặn lại: Cậu đi ra ngoài về nhà lại cầm theo khăn tay của một đứa con gái mà còn trách tôi hung dữ à?

Trần Tụy hỏi lại: “Làm sao… cậu biết được.”

Vũ Thành Vãn xáp tới hít trên cổ Trần Tụy, nó rụt cổ tránh né, Vũ Thành Vãn giữ sau cổ nó, ép nó phải ngẩng lên nhìn mình. Đợi Trần Tụy chịu nhìn thẳng cậu mới chậm rãi huơ tay làm kí hiệu: Cô ta dùng nước hoa.

Lại nói thêm: Người cậu có mùi nước hoa của người khác, tôi hỏi một câu là sai à?

Thế là Trần Tụy đuối lý, không biết đáp thế nào. Nó chỉ hận mình không thể rút thành một nắm tay để chui xuống kẽ đất. Vũ Thành Vãn cảm thấy nó ghen đến mức này cũng thật không có người thứ hai, rốt cuộc đứa nào mới ham chiếm hữu hơn đây?

Đúng lúc Trần Tụy nghĩ rằng Vũ Thành Vãn sắp mỉa mai thêm vài câu hoặc sẽ làm gì đó cho hả giận thì cậu quay lưng, bỏ ra ngoài.

“Cậu đi đâu!” Trần Tụy sốt ruột hỏi.

Cậu đáp: Về ký túc xá, còn bài chưa xong.

Nói dối! Rõ ràng đã về nhà rồi, nhà cũng có điện rồi, Trần Tụy chỉ vào máy tính, bất lực hỏi: “Không thể làm… ở nhà hả?”

Vũ Thành Vãn đáp: Được. Nhưng không muốn làm.

Trần Tụy bị cậu dồn ép muốn điên mất, nó vội nắm tay cậu lại, chủ động nhận lỗi, “Cậu đừng đi, mai thứ bảy rồi, mai không phải đi học. Mình… mình nhận lỗi với cậu, không phải mình muốn cậu liên lạc với An Vũ thật đâu, cậu đừng liên lạc với cô ấy. Nhà chỉ có hai đứa mình, sau này chỉ hai đứa mình thôi, được không?”

Giây phút ấy Vũ Thành Vãn mới hiểu Trần Tụy, Trần Tụy muốn có một mái nhà với cậu, giống như cậu không quản xa xôi mang Trần Tụy rời khỏi quê nhà đến nơi xa lạ này, để chắp vá một bầu trời riêng của hai đứa. Cậu cũng cần một mái nhà, một mái nhà nơi cậu không phải dè dặt, khách sáo với bất kỳ ai.

Cậu ôm Trần Tụy vào lòng, vỗ tấm lưng run run của Trần Tụy, Trần Tụy dần bình tĩnh lại. Cậu bảo: Tôi về trường đã, đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận.

Trần Tụy mở tròn mắt nhìn theo bóng lưng Vũ Thành Vãn biến mất vào đêm tối. Lại làm hỏng hết rồi, Trần Tụy ôm đầu, cảm thấy khó thở, xung quanh nó như cũng tối sầm lại, nó run run như người thiếu máu, phải vịn vào thành ghế mới không té ngã. Nó xé tan tờ giấy trên bàn, cắn răng cố kiềm chế cảm xúc mà không thể làm được, hơn một năm trời nó mới lại bị mất kiểm soát thế này.

Nó ngã vật ra giường, nước mắt sinh lý ứa ra ướt nhoẹt trên mặt, nó không cảm thấy gì cả, thế giới bồng bềnh trôi nổi, hết thảy đều vô nghĩa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.