Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 31: Xích mích




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiển Binh nghỉ học đã một tuần, cuối tuần Vũ Thành Vãn đến rủ nó đi hốt ổ trộm cướp lần trước thật. Lúc chặn bắt người chúng thấy một đứa trẻ con, trông chỉ tầm năm tuổi mà đã đi ăn cắp. Thằng bé rất nhỏ, lúc đầu không ai nghĩ nó là trộm, nó và Vũ Thành Vãn mắt đối mắt, Vũ Thành Vãn thấy mắt nó rất tinh ranh, cậu định lao vào túm cổ thằng nhỏ thì bị Tiển Binh lôi lại.

“Thôi thôi bỏ đi, thằng ranh con không biết gì đâu.” thấy thằng bé đi dép xăng-đan giữa mùa đông, tiếng chân nó chạy trên tuyết nghe nhem nhép Tiển Binh thật tình không nghĩ phải đưa một đứa bé nhỏ như thế lên công an.

Vũ Thành Vãn hất tay Tiển Binh ra, đáp lại: Nó không biết gì mới phải đưa đi giáo dục.

Tiển Binh khinh bỉ đáp: “Vào trại cải tạo thì khỏi hư hỏng được hả? Đừng có dồn người ta vào chân tường, đủ rồi Thành Vãn.” Hồi Tiển Binh còn bé hàng xóm nhà nó có người phải vào trại cải tạo thiếu niên, lúc ra chỉ thấy ngổ ngáo hơn. Lúc nào nó cũng nghĩ rằng con người có thể bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, nhưng hoàn cảnh không bao giờ là nhân tố quyết định tất cả.

Vũ Thành Vãn nhìn nó chằm chằm, cậu bảo: Mày đừng lý tưởng chủ nghĩa như thế, vào trại cải tạo là tốt nhất với nó. Không lẽ mày muốn để nó ở ngoài này làm ăn cắp à?

Tiển Binh bị cậu nói vậy thì á khẩu, cuối cùng nó vùng vằng bảo: “Thế thì mày đi mà bắt, xem mày có bắt được nó không.”

Vũ Thành Vãn nhíu mày, cậu lừ mắt với Tiển Binh rồi bỏ đi. Tiển Binh một tay vẫn đang bó bột, nó dộng nắm tay kia vào cột điện bên cạnh, xong còn chưa hả giận lại đạp thêm vài cái nữa, nó gào lên với bóng lưng Vũ Thành Vãn: “Mẹ kiếp mày đừng có máu lạnh như thế! Được không!”

Vũ Thành Vãn đi thẳng không ngoảnh lại.

Tiển Binh đi học lại, Trần Tụy ngạc nhiên thấy Vũ Thành Vãn và nó không hề giao lưu với nhau. Nhất là khi Tiển Binh bị thương một tay không tiện làm gì thà nó nhờ cậu giúp chứ nhất quyết không chịu hỏi Vũ Thành Vãn.

Kỳ quặc thật.

Trần Tụy làm ký hiệu với Vũ Thành Vãn, dù sao Tiển Binh cũng không hiểu lắm nên cậu hỏi thẳng: Hai cậu cãi nhau à?

Chẳng có gì phải giấu, Vũ Thành Vãn đáp phải.

Trần Tụy hoang mang vò đầu, hỏi tiếp: Sao lại thế?

Vũ Thành Vãn đáp thẳng thừng: Bất đồng ý kiến.

Trần Tụy vẫn không hiểu, nó bảo Vũ Thành Vãn nói rõ ra xem nào. Vũ Thành Vãn không bao giờ nói lý lẽ với ai hôm nay lại kiên nhẫn kể cho Trần Tụy, cậu bảo lòng tốt của Tiển Binh thực tế là vô dụng. Thấy thế Trần Tụy hoảng quá vội vàng níu tay cậu lại, nó sợ nhỡ Tiển Binh ngồi sau xem hiểu được thì hai thằng lại mâu thuẫn dữ hơn.

Vũ Thành Vãn bị Trần Tụy nắm tay thì lại vui, cậu kéo bàn tay Trần Tụy nhét vào túi áo mình, có vẻ rất là bơ đời.

Tiển Binh hậm hực nhìn hai thằng bàn trước xí xớn với nhau, nó cay cú nghĩ rằng hay lắm, hai đứa chúng mày hay lắm, tốt đẹp đếch gì cái thứ có bạn mới quên bạn cũ hả.

Trần Tụy cảm thấy hai người cãi nhau vì nguyên nhân đó thật không đáng, cậu hỏi Vũ Thành Vãn có thể làm lành được không. Vũ Thành Vãn thừa hiểu tính Tiển Binh, nếu không hai thằng đã chẳng làm bạn được bấy nhiêu năm. Tiển Binh là vậy, những lúc thế này cậu càng chịu thua Tiển Binh càng làm bộ làm tịch, nhất định không thể dễ dãi với nó được.

Trần Tụy bảo dù thế cũng không nên chiến tranh lạnh với nhau, không hay đâu. Vũ Thành Vãn định cứ làm căng hai hôm đã rồi tính sau.

Nhưng chẳng bao lâu Tiển Binh đã bắt bạn được với bọn con trai lớp bên cạnh, giờ thì nó còn chẳng thèm để mắt đến Vũ Thành Vãn. Hai thằng đều ngang bướng, đi đường đụng mặt nhau chúng sẽ lờ đi như người xa lạ. Trần Tụy trông tình hình mà rối ruột giùm đương sự, nó lo đến chốc cả mép.

Vẫn chưa chịu làm lành nữa, cứ thế này chẳng mấy chốc là nghỉ đông rồi.

Trần Tụy hỏi Vũ Thành Vãn cậu chịu nhún đi được không? Vũ Thành Vãn nghĩ nghĩ một lát rồi trả lời không nhún được, chuyện này cậu đâu có sai.

Trần Tụy ngẩn mặt, nó nghĩ Tiển Binh nói Vũ Thành Vãn đâu có sai, người gì mà lạnh lùng, chỉ nói lý không màng tình cảm gì hết.

“Cứ thế này cậu không thấy khó chịu hả?” Trần Tụy rầu rĩ hỏi, nó không thân thiết với Tiển Binh nên không thể đi khuyên Tiển Binh được. Mà nói thật Tiển Binh có coi nó ra cái gì đâu.

Vũ Thành Vãn im lặng, Trần Tụy biết cái sự trầm mặc này của Vũ Thành Vãn cũng hàm ý một phần thừa nhận, nhưng cậu ấy vẫn còn sĩ diện. Tóm lại là không biết phải hòa giải bằng cách nào.

Trần Tụy nghĩ nát óc cuối cùng cũng nảy ra một ý tưởng, nó hỏi Vũ Thành Vãn thứ bảy này hẹn Tiển Binh đi ăn cơm được không? Vũ Thành Vãn không bảo được hay không, Trần Tụy coi là được.

Vậy là trước lúc tan học ngày thứ sáu Tiển Binh nhận được lời mời của Trần Tụy, rằng là: “Thứ bảy này là sinh nhật mình, mời cậu đến cùng ăn bữa cơm nhé?”

Phản ứng đầu tiên của Tiển Binh là cự nự: “Mày là đứa nào, tao quen biết gì mày?”

Dạo này mặt Trần Tụy cũng dày hơn nhiều, nó giả đò như không nghe được câu vừa rồi, nó lại bảo: “Thành Vãn cũng đến, có… có ba đứa bọn mình thôi.”

Lúc này thì Tiển Binh hiểu ý, nó không vặn vẹo Trần Tụy nữa mà cúi xuống đọc truyện tranh tiếp.

Vũ Thành Vãn hỏi Trần Tụy: Thích quà gì nào?

Trần Tụy cười khoe hai cái lúm đồng tiền rồi ghé tai cậu nói thầm: “Không phải sinh nhật thật đâu, mình bịa đó.”

Hơi thở nóng ấm phả vào lỗ tai Vũ Thành Vãn, cậu không né tránh, rất ít khi Trần Tụy chủ động gần gũi với cậu như vậy. Vũ Thành Vãn cảm thấy Trần Tụy bắt đầu buông lỏng cảnh giác với cậu, nó đang chấp nhận thân thiết với cậu rồi.

Thứ bảy họ hẹn ở quán nướng. Vũ Thành Vãn và Trần Tụy đến sớm nên vào trong ngồi trước, hai đứa nhìn quanh xem bao giờ Tiển Binh mới đến.

“Mình dặn cậu ấy giờ rồi mà, sao vẫn chưa đến nhỉ?” Trần Tụy lẩm bẩm.

Vũ Thành Vãn làm bộ không quan tâm.

Tiển Binh cũng đến sớm, nó đang ngồi xổm ngoài cửa quán. Chân nó di di làm tuyết dày cả thước chảy thành vũng lầy, nó hít hít cái mũi đỏ bừng vì rét, miệng thở ra toàn khói trắng xóa. Dẹp mẹ đi! Sợ đếch gì mà không vào! Thế là nó đứng bật dậy, mắt nó tối sầm, đầu quay quay, Tiển Binh phải vịn tường đứng một lúc rồi mới vuốt mặt, đi vào quán.

Vũ Thành Vãn thấy nó trước tiên, mắt hai thằng chạm nhau, cả hai cùng gật đầu.

Không được uống rượu thì uống bia, Tiển Binh gọi sáu chai bia. Khỏi cần đồ khui, Vũ Thành Vãn lấy đũa nạy nắp chai làm Trần Tụy tròn mắt thán phục, nó thấy động tác của cậu trơn tru thần sầu quá thể. Tiển Binh thì ghé răng bật nắp, xem ra cũng là dân trong nghề. Chỉ có Trần Tụy không biết uống, bình thường ở nhà Trần Cương toàn uống rượu một mình, không bao giờ ông ta dạy Trần Tụy. Trần Tụy cũng chẳng có bạn bè nào để rủ nó uống rượu, coi như đây là lần đầu tiên nó biết mùi rượu bia.

Chai thủy tinh cụng nhau, Trần Tụy cũng lấy một chai, nó thử một hớp cảm thấy bia lạnh lạnh cay cay trôi xuống họng. Nó nhíu mày, Tiển Binh chê nó như thằng hề, Vũ Thành Vãn lấy lại chai bia trên tay nó, không cho nó uống nữa.

Tiển Binh uống đến líu cả lưỡi mới lè nhè bảo: “Tao với mày chơi với nhau bao năm nay chưa bao giờ cãi nhau lâu thế đấy Thành Vãn.”

Vũ Thành Vãn gật đầu, đẩy đĩa lạc sang trước mặt Trần Tụy, tiện thể đưa tay lên nặn nặn vành tai nó, Trần Tụy thoáng bồn chồn nghĩ Vũ Thành Vãn cũng say rồi.

Cậu viết ngoáy ngoáy ra giấy, Tiển Binh nheo mắt đọc được chữ: Con lừa cứng đầu.

Tiển Binh cười hề hề bảo: “Mày chẳng thế.”

Sau đó chúng lại gọi thêm bia, Trần Tụy không dám cản, nó nhìn hai thằng chén anh chén chú rất sảng khoái, khề khà một hồi chúng bắt đầu lôi chuyện từ thời tiểu học năm nảo năm nào ra kể lể với nhau.

Cuối cùng Tiển Binh gục trước, Vũ Thành Vãn vẫy taxi gửi người ta đưa nó về tận nhà. Còn Trần Tụy đêm nay chắc chắn phải ngủ lại nhà Vũ Thành Vãn rồi. Vũ Thành Vãn có vẻ hứng chí lắm, cậu túm tay Trần Tụy chạy trên con đường khuya không người. Khói trắng phả từ miệng hai đứa giống như những cái bóng dưới ánh đèn đường lù mù, màu đỏ của đèn hậu xe taxi chạy trước đã mất hút, ban đêm trở thành những dãy tường xi-măng và trụ điện màu nâu đất đứng gác cho hai đứa. Chúng cứ bước đi, đi qua ngân hà, đi qua mặt trăng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.