(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chiều chủ nhật lớp học đầy học sinh, nhiệt độ dưới 0 ướp đá vào những ô cửa sổ đóng chặt, Vũ Thành Vãn không đến, Tiển Binh cũng không đến, một mình Trần Tụy ngồi trong góc chịu rét.
Vũ Thành Vãn đang ở nhà nghe Mạc Hiền mắng, cậu và Tiển Binh đi đánh nhau, Tiển Binh bị gãy tay phải, cậu thì sưng mặt, sưng cánh tay trái, còn lại lành lặn không việc gì.
Tiển Binh đúng là thấy việc bất bình chẳng tha. Những năm nay tình hình an ninh không tốt lắm, có rất nhiều băng cướp hoành hành trên đường phố. Chiều chủ nhật cậu với Tiển Binh đi với nhau, lúc ngang qua ngân hàng thì thấy một bà cụ đi đằng trước, tay bà ấy xách một cái túi vải dệt và quyển sổ tiết kiệm chưa kịp nhét vào túi áo trong. Bà cụ đi đường rất chậm, chắc là vì ngại băng tan với đá vụn làm đường khó đi, cũng chẳng biết vì sao vừa xong ở trong ngân hàng bà lại quên cất sổ tiết kiệm vào người, giờ mới nhớ ra định cất. Giữa đường thế này thật khó mà không bị để ý.
Tiển Binh đang nói chuyện về trò game mới thì nhìn thấy bà cụ bị cướp. Nó chửi thề một câu rồi co cẳng chạy đuổi theo.
Vũ Thành Vãn đỡ bà cụ đang kinh hãi vào ngân hàng, dìu bà ấy ngồi xuống ghế nhựa. Bà lão móm mém không nói được rõ lời nhưng cậu biết bà đang tuyệt vọng. Đó là tiền dưỡng lão của bà, đánh mất thì bà còn không dám chết.
Sau đó Vũ Thành Vãn đuổi kịp Tiển Binh, lúc giật sổ thì chỉ thấy hai đứa nhưng khi đuổi theo tới khúc ngoặt vào hẻm vắng tự dưng từ đâu vọt ra tới bảy tám mạng. Hình như vào hang ổ của chúng rồi.
Đen hơn nữa là cả lũ bọn chúng đứa nào cũng có gậy nhôm trong tay, Vũ Thành Vãn vớ được cái ghế hỏng vứt ở góc tường đưa cho Tiển Binh làm vũ khí. Lúc xông vào ẩu đả thật Vũ Thành Vãn lại nghĩ vẫn còn may bọn chúng không cầm dao. Nắm đấm, gậy gộc, tay chân vật lộn, bạo lực toác ra giữa bức tường gạch.
Tiển Binh ghì quyển sổ tiết kiệm giành lại được trong ngực áo, nó bị những thằng kia thọc thanh nhôm vào muốn nạy cánh tay nó ra. Vũ Thành Vãn chắn phía trước nó, hai quyền khó địch bốn tay. Nếu không có người đi qua hô hoán lên có lẽ chuyến này hai thằng đều tới số.
Tiển Binh trả sổ tiết kiệm cho bà cụ, bà cụ mừng húm muốn tặng tiền cho nó nó còn tỉnh bơ bảo đấy là cháu bắt chước Lôi Phong thôi. Lúc sau đến chỗ không có ai nó mới ôm cánh tay gào lên trời đất ơi đau quá đau chết tao mất.
Vũ Thành Vãn đưa Tiển Binh vào viện, trên đường cậu bảo với Tiển Binh phải tìm người hốt cả ổ cướp này. Tiển Binh ngơ ngác hỏi mày làm thật à? Cậu gật đầu.
Anh hùng cũng có người nhà. Mạc Hiền sợ nhất Vũ Thành Vãn ra ngoài đánh nhau, cứ theo phương pháp giáo dục của Vũ Huy Kim thì con trai va chạm là thường. Mà Mạc Hiền không thể liều lĩnh tán thành chồng được. Vũ Thành Vãn không như những đứa trẻ khác, từ khi cậu không nói được nữa điều cô lo ngại nhất là thính lực của con. Bởi vì điếc thường liên quan đến câm, cô sợ, năm nào cô cũng đưa cậu đi khám sức khỏe.
Thật tình Mạc Hiền không quan tâm đến lý do Vũ Thành Vãn đánh nhau, cô chỉ cần biết cậu đã làm gì và sẽ phải chịu hậu quả gì.
Vũ Thành Vãn cũng không biện hộ gì cả, như thể cậu cũng hiểu Mạc Hiền chẳng quan tâm Tiển Binh phải bó bột là bởi xả thân vì nghĩa, cô chỉ cần biết bọn chúng đã đánh nhau. Cha mẹ luôn không thể chấp nhận những biến cố xảy đến làm thay đổi nhịp sống thường ngày, bởi vì điều đó khiến họ cảm thấy con cái đang thoát ra khỏi sự kiểm soát của mình. Họ không còn là người thiết lập trật tự, người gìn giữ nguyên tắc nữa. Tóm lại họ cảm thấy quyền lực của bậc phụ huynh là họ bị đe dọa.
Mạc Hiền hỏi cậu có bị đánh vào đầu không, cậu đáp không bị. Mạc Hiền vẫn chưa yên tâm, cô định xin nghỉ phép ngày hôm sau để đưa con đi viện kiểm tra, cô vẫn luôn lo lắng ngày nào đó một sự cố nào đó sẽ làm tổn thương thính giác con trai mình. Vũ Thành Vãn không thể bảo mẹ chuyện bé xé ra to, để mẹ cậu yên tâm, ngày hôm sau hai mẹ con đi bệnh viện. Khám tổng thể không phát hiện vấn đề gì Mạc Hiền mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiều hôm đó Mạc Hiền lái xe đưa con đi học, trước lúc Vũ Thành Vãn xuống xe đột nhiên Mạc Hiền lên tiếng, giọng cô trầm trầm đầy mệt mỏi, tự dưng cô ngồi đó mà như già đi vài tuổi, cô bảo: “Tiểu Vãn à, con đừng làm mẹ lo lắng được không?”
Bàn tay Vũ Thành Vãn đang cởi dây an toàn khựng lại, cửa xe vẫn đóng, không khí trong xe khiến cậu hơi bị ngộp. Mỗi khi con người bị áp lực cả không khí cũng muốn làm khó dễ họ, cậu thở trật một nhịp, cuối cùng cậu gật đầu. Vũ Thành Vãn đi trong sân trường, chân dẫm trên tuyết nghe nhép nhép. Cậu nghĩ đúng ra Mạc Hiền đã không phải căng thẳng như thế, chỉ vì cậu là một đứa câm… thế giới quanh cậu vốn rời rạc vô biên dường như co rút lại trong tích tắc, chỉ còn bằng đúng đường kính con ngươi Mạc Hiền. Cậu không thể thoát khỏi tầm mắt của mẹ để quậy phá, đánh lộn, làm những chuyện sai quấy chẳng ảnh hưởng đến ai. Để ba mẹ lo lắng tức là cậu sai rồi.
Cuộc đời cậu sẽ phải đi theo con đường mà đôi mắt cha mẹ cậu nhìn thấy, chỉ có đường đó mới bằng phẳng không mấp mô, bởi vì cha mẹ chỉ muốn điều tốt đẹp cho cậu.
Vũ Thành Vãn mang theo vết thương trên cả má, cả miệng ngồi vào bàn, Trần Tụy quay sang nhìn thấy thế thì nhíu mày hỏi: “Có đau không?”
Vũ Thành Vãn giật giật khóe miệng rồi cau mặt, ý là đau lắm đó.
Trần Tụy đổi sang dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi cậu: Ninh Khả làm hả?
Vũ Thành Vãn nhíu mày, cậu chẳng thèm nhắc đến tên thằng đó. Trần Tụy thấy thế thì kinh hoàng hỏi lại: Cậu còn đánh nhau với người ngoài trường nữa hả?
Thật là khiến người ta lo lắng mà.
Vũ Thành Vãn trả lời Trần Tụy: Không việc gì đâu.
Sau đó cậu thật sự làm như không việc gì và bắt đầu xử lý đống đề thi, sáng không đi học nên đề chất đống trên bàn, Trần Tụy đã xếp lại cho cậu. Trần Tụy dù không nghe giảng phần mình nhưng lại giúp Vũ Thành Vãn ghi chú bài tập để cậu kịp làm bù.
Thấy Vũ Thành Vãn ra vẻ dửng dưng Trần Tụy vẫn không yên tâm, nó mò trong túi mãi mới lôi ra được hộp thuốc bôi. Đây là thuốc Trần Tụy mua đề phòng bị bắt nạt ở trường, trước kia cậu cũng hay bị Trần Cương đánh nên thuốc là đồ vật bất ly thân rồi.
Vũ Thành Vãn đang làm bài thì thấy Trần Tụy chìa lọ thuốc sang. Cậu nhắm mắt, đẩy lọ thuốc trở lại. Trần Tụy nhăn mặt, bảo: “Bôi một ít đi cho nhanh khỏi.”
Vũ Thành Vãn chịu há miệng ra, rách cả mồm còn phải làm khẩu hình với Trần Tụy: Không nhìn thấy.
Trần Tụy nhíu mày bảo: “Đừng há miệng, không đau hay sao?” nói rồi nó vặn nắp lọ thuốc, trước khi thò ngón tay vào quẹt thuốc Trần Tụy còn cẩn thận rửa tay bằng nước lọc. Ngón trỏ lạnh cóng thoa một lượt quanh miệng Vũ Thành Vãn. Cậu nhìn Trần Tụy chằm chằm, một mùa đông đã có thể ủ Trần Tụy trắng đến mức này, đôi mắt rất sáng của nó càng nổi bật lên. Cậu có thể thấy rõ lông tơ trên má Trần Tụy.
Ngón tay Trần Tụy di đến xương gò má Vũ Thành Vãn, vừa thoa thuốc nó vừa thổi thổi thật là tỉ mẩn, miệng còn không quên dặn: “Đau thì phải nói mình biết nhé.” Thuốc Trần Tụy mua là loại rẻ tiền nên bôi vào cứ nhói nhói, lại còn dễ bết nữa.
Trần Tụy nhỏ xíu, tự dưng Vũ Thành Vãn muốn xốc nó đứng dậy xem có phải nó đã cao thêm một ít không. Dạo này ăn uống đầy đủ nên hình như Trần Tụy cao hơn thật, được 1m74 chưa nhỉ? Lại có gió thổi phù phù trên gò má, không đau nữa mà chỉ ngứa ngứa. Ánh mắt Vũ Thành Vãn dừng lại trên môi Trần Tụy, cậu nhìn thật lâu.
Trần Tụy bôi thuốc khắp mặt Vũ Thành Vãn xong mới chợt nhận ra ánh mắt dữ dội của cậu, nó vô thức lùi lại, lùi đến mức xương bả vai cụng vào bức tường, hết đường rồi.
Vũ Thành Vãn rời mắt đi, cậu vớ tờ giấy trên bàn, gập đôi đưa cho Trần Tụy rồi đưa mắt về phía An Vũ. Khỏi nói cũng hiểu.
Lại muốn nó đưa thư tình đấy!
Trái tim đang nhảy loạn xạ của Trần Tụy phút chốc rớt cái bịch, thậm chí nó thấy hơi tức, bạn ấy đã bảo không thích cậu rồi mà! Vừa lên lớp đã nghĩ đến bạn ấy! Nhưng đương nhiên Trần Tụy không dám to tiếng với Vũ Thành Vãn, nó đành khuyên nhủ: “Lo… lo học hành đi đã.”, lần này nó cà lăm còn nghiêm trọng hơn mọi khi.
Vũ Thành Vãn kinh ngạc thật, rốt cuộc trong hai đứa bọn nó ai mới có tư cách nói câu này hả?
Trần Tụy lấy hết can đảm để lí nhí nói tiếp: “Thi đại học xong rồi hẵng… hẵng tính chuyện yêu đương, được không?”
Vũ Thành Vãn hỏi: Cậu muốn đợi thi đại học xong hả? Được.
Trần Tụy cảm thấy có gì sai sai, hình như bị nhầm chủ ngữ, cũng không biết có phải vì cậu học sai ngôn ngữ ký hiệu không nữa. Dù sao Vũ Thành Vãn cũng đồng ý rồi, thế nên cậu đẩy trả lại bức thư cho Vũ Thành Vãn, bảo: “Thôi, đừng gửi nữa. Sau này cậu cũng… đừng viết nữa.”
Vũ Thành Vãn hỏi lại nó: Cậu bảo tôi viết còn gì?
Đúng là gậy ông đập lưng ông, Trần Tụy tức đỏ mặt, sao lúc trước nó lại vẽ chuyện ra thế nhỉ. Từ rày thì chớ… chớ có xen vào việc của người khác nữa.
Bấy giờ Vũ Thành Vãn mới ung dung mở tờ giấy ra, Trần Tụy nhìn tờ giấy cậu giơ lên trước mũi mình viết rằng: Tối nay ăn gì?
Rõ ràng là trêu nó! Trần Tụy nằm gục xuống bàn, má dán trên trang sách, không thèm ngẩng lên nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");