(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giường anh Vũ con êm ái hơn giường ở trường của Trần Tụy nhiều, êm đến mức cậu đặt lưng nằm xuống mãi mới nhận ra mình không ngủ được. Vũ Thành Vãn nằm giường trên không thấy cựa quậy, hay cậu ấy ngủ rồi nhỉ. Đương nhiên dù Vũ Thành Vãn chưa ngủ cũng không thể nói chuyện với cậu được. Nằm trằn trọc không ngủ được khổ quá, Trần Tụy trở mình, trên vách tường đối diện tự nhiên xuất hiện một điểm đỏ huơ huơ.
Giường kêu cọt kẹt, Trần Tụy ngồi dậy, đang nghĩ ngợi thì Vũ Thành Vãn leo xuống, trên tay cầm bút chiếu đèn đỏ. Cái bút này là cậu chuyên dùng để sai việc anh Vũ con, lúc này anh Vũ con không ở đây nên đương nhiên là lấy ra trêu Trần Tụy.
Cậu bật đèn lên, ánh sáng đột ngột làm Trần Tụy giơ tay bưng mắt. Vũ Thành Vãn cầm ra một cuốn sách dạy chơi cờ, hỏi Trần Tụy muốn chơi không. Trần Tụy không biết chơi nhưng dù sao có trò tiêu khiển vẫn hơn, hai đứa ngồi lên giường bắt đầu đánh cờ.
Trần Tụy đánh cờ không phải nghĩ ngợi gì cả, cứ dấn nước bừa đi. Quân cờ của Vũ Thành Vãn bị nó dí hăm hở, lúc đầu Vũ Thành Vãn còn nhìn sách, lúc sau ánh mắt cậu chuyển sang Trần Tụy. Cắm đầu chơi liều kiểu này không thua mới là lạ.
Đã thua thì phải phạt.
Trên bàn có miếng dán hình trái tim anh Vũ con được bạn gái ở lớp cho, Trần Tụy cứ bị ăn một quân cờ Vũ Thành Vãn lại dán một trái tim lên mặt nó. Hình đầu tiên giữa trán cứ như khảm ngọc, gương mặt trắng bóc bỗng dưng có thần, trên nốt ruồi sậm màu là đôi mắt trong veo đen láy hấp háy nhìn cậu.
Cậu càng dạy Trần Tụy càng thua, những hình trái tim lại bị dính lên gò má, lên cằm Trần Tụy, Trần Tụy bị dán nhãn một hồi lại trông vô cùng xinh xẻo.
Cậu ngắm Trần Tụy, Trần Tụy cảm thấy mặt nó bị dán cứng đơ, nó cười không nổi. Mặt nó toàn là trái tim, nó ngại mà không nỡ khen Vũ Thành Vãn giỏi quá, đánh cờ cũng siêu.
Vũ Thành Vãn hỏi Trần Tụy muốn đi ngủ chưa, bị hỏi bất ngờ Trần Tụy gật ngay. Cậu giơ tay chạm lên má Trần Tụy, Trần Tụy ngẩn ra, bên ngoài hình như mưa đã tạnh, trong phòng hơi lạnh, tay cậu ấm áp. Cậu vuốt mặt Trần Tụy, gỡ lấy trái tim về.
Trần Tụy ngả lưng xuống giường rồi mặt còn nóng bừng, keo dính làm xước da cậu hay sao mà mặt cậu cứ như phải bỏng vậy.
Sáng sớm hôm sau theo đồng hồ sinh học đúng giờ Trần Tụy trở dậy, phòng lúc này còn tối om. Phòng này kéo rèm chắn ánh sáng, không gian tối tăm lại ấm áp làm cậu bất giác ngáp dài. Cậu nằm thêm hai phút thì quyết định dậy thật nhẹ nhàng, cậu định bắt chuyến xe sớm về nhà. Tối qua chơi cờ làm cậu quên cả chuyện này.
Vũ Thành Vãn quen ngủ nướng, bình thường ở trường còn thế nói gì ngày nghỉ ở nhà.
Trần Tụy mò mẫm mặc quần áo xong, vừa mở cửa đã thấy ba người ngồi đàng hoàng trong phòng khách, cả nhà đang ăn cơm mà không gọi Vũ Thành Vãn.
“Anh dậy rồi ạ, ra ăn cơm đi.” Anh Vũ con đặt đũa xuống, nhiệt tình chạy ra kéo Trần Tụy. Đúng là con nít thân nhiệt cao, tay Trần Tụy còn không ấm bằng tay thằng nhỏ.
“Thôi thôi anh không ăn đâu, anh phải về đây.” Trần Tụy còn đang từ chối đã bị anh Vũ con dắt ra ép ngồi vào bàn.
“Không muộn đâu, ăn đi rồi cô bảo Tiểu Vãn đưa cháu về.” Mạc Hiền đứng dậy xới cơm cho cậu, bữa sáng ở nhà cô rất phong phú, có bánh bao bánh ngọt, cháo và đồ ăn kèm.
Trần Tụy hay ngại nên nó thiếu điều cúi gằm mặt, Vũ Huy Kim cười bảo: “May mà hồi trước chú không dạy cháu đấy, chứ không làm sao ngồi ăn chung được nhỉ.”
Anh Vũ con quay sang bảo: “Dạy rồi vẫn ăn cơm chung được chứ, anh Tiển Binh đến nhà mình ăn suốt mà ba.”
Vũ Huy Kim nói: “Thằng nhỏ đó mặt dày, ở đâu nó chẳng ăn được.”
Anh Vũ con rất khéo ăn nói, thằng bé nói với Trần Tụy toàn những chuyện ở trường lớp cậu nên cậu cũng tiếp chuyện được nó. Thì ra nhà họ cũng trò chuyện trong bữa cơm, Trần Tụy vừa ăn vừa nghĩ thầm.
“Em biết hết bạn trong lớp anh em.” Anh Vũ con nói với vẻ tự hào, nhưng không phải kiểu vênh vang ấu trĩ của bọn trẻ con. Nó để một quả trứng trước mặt Trần Tụy, bảo: “Sau này anh sang ăn cơm nhiều vào nha.”
Trần Tụy không dám đồng ý với nó. Lát sau Vũ Huy Kim cảm thấy tới giờ rồi nên đi gọi Vũ Thành Vãn dậy, Trần Tụy đang định cản Vũ Huy Kim thì bị anh Vũ con kéo tay, lắc lắc. Trần Tụy cúi xuống, nghe anh Vũ con thì thào bảo: “Anh ơi, ở trường anh giúp đỡ anh em với nhé? Ảnh không nói được nên nhiều việc không tiện lắm anh ạ.”
Trần Tụy cảm giác tim nhói một cái, tê tê, nghẹn nghẹn.
Vũ Thành Vãn xuất hiện rất nhanh, cậu mắt nhắm mắt mở đi rửa mặt rồi khoác áo, ngoắc tay với Trần Tụy, ý bảo Trần Tụy theo mình ra ngoài.
Xuống sân rồi, Trần Tụy mới nắm góc áo cậu, bảo: “Gần lắm, không cần đưa mình đâu. Xin lỗi, để ba mẹ cậu gọi cậu dậy.”
Rõ ràng là Vũ Thành Vãn chưa tỉnh ngủ, cậu hờ hững giơ tay ngoắc bảo Trần Tụy đuổi theo. Đến nhà xe, có mùi tanh tanh sau mưa trong không khí, Vũ Thành Vãn đưa mũ bảo hiểm cho Trần Tụy, Trần Tụy ngơ ngác cầm lấy, cậu nghiêng người, Trần Tụy mới thấy phía sau có một cái xe máy.
‘Đưa cậu về nhà.’ Vũ Thành Vãn nhét chìa, leo lên xe máy, chân dài, dáng ngồi ngay ngắn, cậu làm ký hiệu với Trần Tụy.
Trần Tụy tròn mắt kinh ngạc, cậu rất ít khi thấy bạn đồng lứa chạy xe máy, trừ những người tuổi cha chú hoặc mấy đứa bỏ học sớm đi làm, suốt ngày cưỡi xe nẹt bô ầm ầm, cười hô hố phóng như điên trên đường.
Vũ Thành Vãn cài mũ giúp Trần Tụy, mũ không có kính chắn gió cũng không sao.
Cần nhờ Trần Tụy chỉ đường nên lúc đầu Vũ Thành Vãn đi không nhanh lắm. Trần Tụy cố ngồi dịch ra sau, hai tay quành về sau nắm đuôi xe, giữa hai người có một khoảng cách khiến Vũ Thành Vãn không cảm giác được nó.
Đến khi chạy ra khỏi đoạn đường đông người, Vũ Thành Vãn đột ngột tăng tốc độ, gió như lưỡi dao quét qua má Trần Tụy. Cậu không mở được mắt lại thêm sợ ngã xuống đường nên vô thức ngồi dịch dịch lên trước.
Giờ thì biết níu vào đâu? Vũ Thành Vãn cứ như quên béng còn có người ngồi sau, cậu phi xe vun vút khiến hàng cây hai bên đường nhòe nhoẹt đi. Trần Tụy nhát gan phải nhoi lên ghé vào vai cậu bảo: “Chậm thôi.”
Nói hơi bé, Vũ Thành Vãn không nghe thấy nhưng cậu biết nó nói gì. Cơn mưa tối qua hình như chỉ mưa to cục bộ nên đi hết đường nhựa vào đoạn đường đất rồi vẫn không thấy bùn lầy nhiều. Thế cũng may, chứ không mưa to vậy hôm nay đường này sẽ lầy lội, lốp xe mắc kẹt sao đi được.
Ruộng đồng thẳng cánh, lâu lắm Vũ Thành Vãn không ngửi thấy mùi đất nồng như thế này, trong vô thức Trần Tụy đã níu áo cậu, cậu được nó chỉ đường rẽ trái rẽ phải. Mặt trời chiếu vàng mặt đất, ngày cuối thu nhòa vào thinh lặng, nước mưa bào mỏng đất, cho đất lại một lần tươi mới.
Đến trước một cây du Vũ Thành Vãn nhìn thấy cha Trần Tụy, ông ta cao gầy, mắt sắc như dao, vẻ giận dữ hằn trong những nếp nhăn, trực giác nói cho Vũ Thành Vãn đây là một người rất tàn bạo.
Quả nhiên, Trần Tụy vừa xuống xe, chưa kịp vào cổng bàn tay Trần Cương đã vả vào đầu nó. Vũ Thành Vãn nhíu mày xuống xe định ngăn cản thì Trần Tụy ngoảnh mặt lại cười với cậu, hai cái lúm đồng tiền hứng nắng mới bừng sáng, nó quành tay sau lưng ra dấu với cậu: Không sao đâu không sao đâu.
Vũ Thành Vãn dừng lại, không tiến đến nữa. Trần Tụy bị Trần Cương xô đẩy vào nhà. Gió thổi thốc qua những chạc cây trụi lủi tạo thành âm thanh uể oải chán chường, cậu thoáng nghe được tiếng bạt tai vọng ra trong nhà còn giọng Trần Tụy nói nhỏ quá cậu nghe không rõ. Cậu hoảng hốt, đường về gió lớn rót vào cổ áo cậu, khiến cậu cảm nhận được cái lạnh lẽo của mùa thu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");