Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 20




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Ngu Uyên cúi đầu nhìn nhóc con mặt than kia, sắc mặt hắn rất nghiêm túc. Trử Thư Mặc nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, thân mình hơi nghiêng, cái đầu nho nhỏ quay ra bên ngoài, một bộ dạng cái gì tui cũng không biết.

Hai giây sau, cậu còn nhân tiện nhét ngón tay vào miệng, rất chân thành dời đi lực chú ý.

“Đã lâu không gặp.” Người nọ yên lặng lau vệt nước miếng trên tay, sau đó lại gần, vươn tay ra trước mặt Ngu Uyên.

Ngu Uyên nhìn hắn một cái, một tay còn kéo ngón tay ra khỏi miệng Trử Thư Mặc, thành công bị cậu trừng mắt. Hắn còn muốn đặt cậu vào trong túi nhỏ trên ngực, nhưng Trử Thư Mặc nhất quyết không chịu vào, thậm chí còn dùng cả tay nhỏ chân nhỏ ra sức giãy giụa, suýt chút nữa thì ngã xuống dưới.

“Nóng tính thật.” Người nọ nhìn Trử Thư Mặc, cảm thấy rất buồn cười.

Ngu Uyên không để ý đến hắn, rất lâu sau mới phát hiện Trử Thư Mặc đang dùng hết sức kháng cự hắn, hắn chỉ còn cách đặt cậu xuống đất. Nhóc con lập tức chạy đi thật xa, tựa như muốn tránh khỏi hắn. Lúc đó trong lòng hắn rất muốn vươn tay bắt lấy nhóc con, ôm trong lòng bàn tay, chỗ nào cũng không cho đi.

Nhưng nhìn cặp chân ngắn lon ton chạy đằng trước kia, hắn lại cảm thấy không nỡ.

Hắn thoáng nhíu mày khi phát hiện bản thân có thay đổi về mặt cảm xúc, tay lại nhanh chóng tóm lấy bé con chân ngắn vẫn đang lung lay lung lay chạy. Bé con chạy nửa ngày, nghe thì rất lâu nhưng thực tế cũng chẳng được bao xa, vỗ mấy cái vào mông Trử Thư Mặc.

Trử Thư Mặc:!!!! Dê xồm!!!

Trong đầu như có một vụ nổ, Trử Thư Mặc nhảy dựng lên ôm lấy mông mình, quay đầu căm phẫn trừng Ngu Uyên một cái. Cậu nhân tiện trườn xuống đất, nhanh nhanh chóng chóng vèo một cái chui vào tòa nhà gần đó.

Ngu Uyên nhìn bộ dạng buồn cười của cậu, không biết vì sao, chẳng những không cảm thấy tức giận mà còn cảm thấy có chút tình tứ, ánh mắt cũng dịu đi rất nhiều. (MTLTH.dđlqđ)

Người đàn ông có đôi mắt màu xanh kinh ngạc liếc hắn một cái.

“Ngài Wilk.” Ngu Uyên quay lại gật đầu, đáp lại câu chào hỏi từ năm phút trước của người nọ.

Khóe miệng Wilk hơi giật giật, nhưng vẫn rất thân sĩ bắt tay với hắn, sắc mặt thường thường: “Đã lâu không gặp. Không ngờ tôi sẽ gặp anh ở nơi này.”

Lời nói này tuy bình thường, nhưng lại rất có thâm ý.

Ngu Uyên nhìn hắn, ánh mắt dường như lạnh hơn vài phần.

Wilk lại tựa như không có cảm giác gì, đôi mắt trông theo hướng Trử Thư Mặc vừa đi: “ Nhóc con kia nhìn rất đáng yêu, Ngu tổng đặc biệt tới đây một chuyến, có phải là vì nhóc con đó không?”

Ngu Uyên không tiếp lời, Wilk tựa như cũng không để ý, vẫn tiếp tục nói: “Hay anh đến để nghiên cứu trước cuộc thi nâng cấp sắp tới?”

Cuộc thi nâng cấp là khoảng thời gian duy nhất mà tộc Hồn thú có thể đi vào Học viện. Khi đó có rất nhiều người thuộc tộc Hồn thú có mặt ở nơi này, quan sát kỹ càng các Noelle, sau đó tìm được Noelle mình cảm thấy hứng thú hoặc yêu thích. Có một bộ phận Noelle trước khi tốt nghiệp đã bị đặt mua.

Đương nhiên chuyện một Noelle bị nhiều Hồn thú nhìn trúng là chuyện thường xuyên xảy ra. Nhất là những Noelle cấp cao, bị trắng trợn cướp đoạt cũng là chuyện bình thường.

Đối với trường hợp này, học viện đã có cách giải quyết, được gọi là hệ thống tái bỏ phiếu.

Từ trước tới nay, nguyên nhân cũng là do năng lực cá nhân của các Noelle khác nhau sẽ phát huy năng lực khác nhau, mà sự lựa chọn của một Hồn thú cũng không nhất định. Vì vậy, học viện sẽ mở hệ thống tuyển chọn, Hồn thú có được phiếu bầu cao nhất sẽ có được Noelle mà mình nhìn trúng.

Cho nên đại bộ phận Hồn thú đều đến học viện để xem xét tình huống trước.

Vấn đề này của Wilk cũng rất sâu xa.

Nếu Ngu Uyên trả lời là phải, tức là hắn đúng là đến nơi này để quan sát. Nói cách khác, hắn sẵn sàng xé ước định kia với Ngu lão phu nhân. Căn cứ tình huống nhiều năm qua của Ngu gia, hẳn sắp tới sẽ có một hồi gió tanh mưa máu.

Nếu như hắn trả lời là không phải, vậy thì mặt ngoài hắn vẫn tuân thủ đúng ước định với Ngu lão phu nhân. Bên cạnh hắn chỉ có một Noelle, Hồn thú như vậy thành ra cái dạng gì. Từ đó có thể suy được ra rất nhiều vấn đề.

Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới phương án khác, Ngu Uyên liếc hắn một cái, tựa như không nghe thấy lời hắn nói. Ngay cả câu trả lời cũng không thèm cho, xoay người rời đi.

Gia phó đứng phía sau Wilk nhăn mặt, tiến lên hai bước, nói: “Điện hạ….”

Wilk lại bày ra bộ dạng không có chuyện gì, lắc đầu, nhìn bóng dáng Ngu Uyên cười khinh miệt, cũng xoay người rời đi.

Gia phó nhìn hắn, lại nhìn Ngu Uyên, đôi mắt hiện lên tinh quang, rất nhanh đã biến mất. Sau đó cúi đầu, đi theo Wilk quay về.

Trử Thư Mặc thở chống tay lên đầu gối thở hồng hộc, cách di chuyển này đúng là nhanh hơn bò nhiều, nhưng lại chẳng mấy thoải mái. Nhưng may mắn rằng cuối cũng cũng đã tới.

Hít thở hai cái thật sâu, cậu vội vàng xoay người, núp vào cột nhà gần đó, đôi mắt nhỏ bé nhìn phương hướng có Ngu Uyên.

Cậu thấy người nọ cười nói gì đó với Ngu Uyên, thời điểm quay người đi, châm cài trên ngực hắn phản xạ ánh mặt trời cực kỳ chói mắt. Trử Thư Mặc túm chỏm tóc trên đỉnh đầu mình, trừng mắt nhìn hồi lâu, lát sau mới thu ánh mắt.

Chắc chắn cậu không nhìn nhầm.

Châm cài trước ngực tên kia là một viên tinh thạch màu đen. Viên đá đó thi thoảng lại lóe ra ánh sáng màu xanh đen, dường như….rất mạnh.

Không phải do màu sắc, không phải do cường độ ánh sáng khác với các loại tinh thạch khác, Trử Thư Mặc tự tin rằng bản thân đã từng nhìn thấy rất nhiều tinh thạch có phẩm chất cực phẩm, vì vậy điều đặc biệt của viên đá này nằm ở sự liên kết.

Mỗi lần viên đá này sáng lên, mi tâm của người nọ cũng đồng thời le lói chút hào quang, tựa như đang đáp lại tiếng gọi của viên đá.

Hẳn là viên đá đang truyền sức mạnh mọi lúc mọi nơi cho người đàn ông này. Trử Thư Mặc thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng của sức mạnh mờ nhạt trên đầu hắn.

Ở thời đại này, nó tuyệt đối là bảo vật vô giá, Trử Thư Mặc nghĩ vậy.

Cậu đã từng nhìn thấy rất nhiều tinh thạch, cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều Hồn thú, vì sao loại chuyện này cậu mới chỉ nhìn thấy trên người người nọ? A Trạch và người đàn ông đeo kính trên người  hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo hai viên tinh thạch. Đừng nói bọn họ, ngày cả Ngu Uyên cũng mang theo rất nhiều tinh thạch tùy thân, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống này.

Ánh sáng trong viên đá và ánh sáng mờ nhạt trên mi tâm người nọ rất giống nhau, hay đây chính là sự phù hợp tuyệt đối trong truyền thuyết?

Trử Thư Mặc vừa nghĩ vừa xoay người, bàn tay nho nhỏ vẫn nắm lấy chỏm tóc trên đầu, bắt đầu lâm vào tự hỏi, sau đó chậm rì rì đi về hướng phòng học của mình.

Vào lúc này không ngờ lại có tiếng thét chói tai truyền tới, thành công cắt đứt suy nghĩ của cậu.

Đây là…tiếng của Búp Bê?

Trử Thư Mặc mở to mắt, mắt không kịp chớp, dồn sức vào hai cái chân ngắn cũn cỡn của mình mà chạy.

Giữa đường còn không cẩn thận ngã một cái, nhưng Trử Thư Mặc không dừng lại, tay chống đất bật người dậy lại chạy tiếp. Trong khi đó cậu cũng lảo đảo vài lần suýt té nhưng vẫn cố chấp không giảm tốc độ.

Càng gần đến nơi phát ra tiếng hét, tiếng khóc của trẻ con càng ngày càng lớn, xen lẫn vào đó còn có tiếng chửi bậy cùng những tiếng quát. (MTLTH.dđlqđ)

Cái này….chẳng lẽ đám nhãi kia đánh nhau à?

Trử Thư Mặc cau mày, nhanh chóng vượt qua khúc cua cuối cùng, vọt vào trong lớp, không ngoài dự đoán, đúng là đang tụ tập một nhóm người.

“Ban hai chúng mày điểm thi không cao! Cho bọn tao mấy suất của chúng mày không phải chuyện nên làm hay sao?!” Một tên Noelle cả người toàn là thịt quát lớn vào mặt Mắt To.

Tên đó nhìn còn cao lớn hơn cả Mắt To, rất có tính uy hiếp.

Nhưng Mắt To dường như không sợ hãi, trợn mắt nhìn lại: “Lớp tao điểm cao hay thấp liên quan gì đến mày?! Suất thi của bọn tao chắc chắn vẫn là của bọn tao!”

Búp Bê ngồi dưới đất vừa khóc vừa kéo: “Mắt…Mắt To, cậu…cậu đừng nói, cậu…cậu cứ nhường suất thi của tớ cho….cho….các cậu ấy đi, tớ…tớ….”

“Cậu đừng có nói chuyện!” Mắt To vừa nói vừa bước từng bước lên, chắn trước mặt nhóc con kia: “Không liên quan gì đến cậu! Chúng ta trở về rồi nói. Tóm lại, thằng béo kia, mày nghe cho kỹ đây! Suất thi không cho là không cho! Tao nói không chính là không!”

“Mày gọi ai là thằng béo?!” Mập mạp trừng mắt, bước từng bước về phía trước, hung hăng đụng vào Mắt To: “Bọn tao cũng không phải không biết phân phải trái. Thành viên lớp tao đều rất giỏi, chỉ là thiếu mấy suất thi, lớp bọn mày vừa dốt vừa ngu, tại sao lại có thể trắng trợn cướp lấy mấy suất thi?!”

Mắt To nổi giận đùng đùng, muốn xông vào đấm cho thằng béo kia mấy phát, Tàn Nhang bên cạnh ngay lập tức kéo lấy cậu.

“Cậu đừng có cản tớ!” Mắt To hất tay Tàn Nhang ra: “Thằng béo khốn khiếp kia, tao nói cho mày biết, tao mặc kệ bọn mày giở trò gì, suất thi của cậu ấy thì chính là của cậu ấy! Mày đừng có tơ tưởng hão huyền!”

Tên béo kia dường như cũng không tin Mắt To dám nói với cậu như vậy, cậu ta tức tới mức thịt trên mặt cũng rung lên bần bật. Một đám người phía sau cậu ta cũng tỏ vẻ bản thân cực kỳ giận giữ, một đám người to lớn đứng đó, vừa nhìn qua đã biết Mắt To đang trong thế bị động. Mặc dù cậu cũng rất tức giận, nhưng cũng chẳng có tí uy hiếp gì.

Tóc Quăn và Tàn Nhang bên cạnh xông lên cũng chỉ là làm bia cho người ta đánh, một chút khả năng cũng không có. (MTLTH.dđlqđ)

Vì vậy mập mạp nhếch miệng cười, nhìn về phía sau ra dấu. Mắt To lập tức hiểu, nhanh chóng đẩy đẩy cô bé ra phía sau.

Bé con được đẩy ra sau mấy lớp người. Giây tiếp theo, nhóc con phụ giúp kia lui lại mấy bước, tên mập kia đấm một đấm qua, Mắt To không kịp phòng vệ, bị trúng ngay eo.

Mắt To rên một tiếng, nắm chặt hai đấm, trán nổi gân xanh, chuẩn bị thế tấn công. Đúng lúc này bên ngoài hành lang có tiếng bước chân vọng lại, nhanh chóng chen vào giữa hai đội, tay tách hai nhóc con còn đang hầm hè nhìn nhau.

“Mấy đứa định làm gì?!”

Mắt To muốn tiến lên liền bị ngăn lại, tên béo kia lại dừng ngay lại được, chỉ vào Mắt To cáo trạng: “Thầy Trần! Là cậu ấy đánh con trước!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.