Cả Nhà Đế Vương Phúc Hắc

Chương 7




Thiên Hỏa quốc là nước mạnh nhất trong Tứ quốc ở đại lục này. Là nước đứng đầu về kinh tế cũng như quân sự. Đương nhiên, không thể thiếu phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc, địa hình muốn thuận lợi có thuận lợi ; muốn hiểm trở có hiểm trở. Tướng quân phủ nằm ngay trung tâm của Kinh Thương [ khinh đô ], cách hoàng cung không xa. Kinh Thương là nơi phồn hoa nhất Thiên Hỏa quốc.

Nàng có ý định ra khỏi phủ dạo chơi tiện thể mua ít đồ cùng thảo dược. Nhưng chưa ra đến cổng thì bị phụ mẫu cùng huynh trưởng ngăn lại, lấy lý do bị thương chưa khỏi nên không cho đi. Nàng chợt nhớ đến chuyện ở quá khứ, cứ mỗi lần xin phép đi đâu đó xa xa là cả nhà lại không cho đi ; là nàng nói liền một mạch những vấn đề liên quan, không cho ai cắt ngang, khiến cả nhà mơ màng đồng ý. Đến lúc nhận ra thì nàng đã đi mất từ lâu. Nàng nhịn cười rồi tiếp tục áp dụng chiêu này với phụ mẫu ở đây. Đúng như nàng đoán, họ lại mơ mơ màng màng gật đầu đồng ý thì nàng đã nhanh chân chạy ra khỏi phủ.

Hôm nay, nàng vận thanh y, tóc buộc cao hẳn lên [ như ở hiện đại ] cài thêm chiếc trâm ngọc lan màu trắng, tóc mái thả xuống. Nàng vui vẻ ngắm nghía các gian hàng bày đầy trang sức, vải vóc, đồ ăn. Đang đi thì bước chân nàng dừng lại trước một tiệm rèn sắt. Nàng đi vào, ta gõ nhẹ lên bàn:

- Ông chủ! Ta muốn đặt làm thứ này, phiền ông ra đây.

- Tới đây, tới đây. Cô nương muốn đặt thứ gì, lão đây sẽ làm cho cô.

Một tiếng nói già nua từ bên trái nàng vang lên. Đó là một lão bản đã lớn tuổi, trên người mặc bộ y phục đã cũ, dáng người nhỏ và gầy. Nàng tiến đến, đưa bản vẽ cùng ngân lượng,hướng lão bản:

- Đây là thứ ta cần, nó là một bộ ngân châm 12 cây, bé, nhọ và sắc. Ông không cần làm gấp,nếu làm xong thì đưa đến tướng quân phủ cứ nói giao cho đại tiểu thư là được. Còn đây là tiền đặt cọc, nếu thừa thì coi như cho ông.

- Được được, ta sẽ làm ngay.

Lão bản giật mình rồi gật đầu đồng ý. Thấy vậy, nàng cũng rời khỏi tiệm rèn đó. Đi được một đoạn thì nàng hỏi thăm đến chợ nô lệ. Chợ nô lệ là nơi buôn bán người nói cách khác là mua nô lệ. Nơi đây được coi có hợp pháp luật, nếu ở hiện đại thì vào tù từ lâu. Nàng theo lời đi thẳng một mạch đến đấu trường, ngắm nghía xung quanh rồi thấy có một người đứng trên cao nói vọng xuống:

- Các vị, ngày an hảo. Hôm nay chúng tôi chỉ còn lại hai nô lệ chưa đấu giá. Đó là một nam và một nữ. Sau đây mời các vị thưởng thức.

Sau câu nói đó là hai chiếc lồng bằng sắt, bên trong nhốt một nam một nữ. Nữ nhân mặc y phúc rách rưới, đôi đồng tử đen nhánh, khiến người ta giật mình khi nhìn vào đó. Còn nam nhân thì y phục cũng không khá hơn, dáng vẻ gầy yếu, đôi đồng tử màu tím khiến nàng ngạc nhiên. Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là sự tức giận, không cam chịu, khuất phục trước tình thế này. nàng khẽ cười mà lòng thầm nhủ: " Hai người là của ta, ngoài ta ra không ai sở hữu được hai người cả "

p/s: tranh thủ buổi trưa up cho mn đọc đó. Cho 1 like rồi theo dõi truyện đi nào. Ủng hộ tạo cho mình xin ít động lực viết tiếp đi. Ít like quá, sắp nản rồi!!!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.