Cá Muối Cứu Thế

Chương 110: 110: Trong Mơ Có Ngài




Giới định sau khi giải quyết vấn đề của Vân Kiến Quốc sẽ về thẳng Thần giới, tiếp tục điều tra, chứ không phải chạy tới Hải Thành, ngồi trên tháp cao hứng gió lạnh.

Khoảng thời gian trước, Vân Thiển cầu nguyện với ngài, nhưng ngài không hồi đáp.

Ngài lưỡng lự rất lâu, nghe theo lòng mình, đi về hướng căn hộ.

Giới lặng lẽ đáp xuống ban công phòng Vân Thiển, ngài cố ý giấu mùi để đám phân thân không nhận ra ngài đến.

Rèm cửa sổ kéo nửa, ánh trăng xuyên qua cửa kính nhẹ nhàng đáp lên cơ thể cô gái.

Tóc nâu trà thắt thành hai bím tóc quai chèo nằm trên gối, lông mi khẽ run, có thể nhìn thấy con ngươi chuyển động bên dưới mí mắt, khóe môi hơi nhếch lên, phỏng chừng đang mơ mộng đẹp.

Ngón tay Giới nâng nhẹ, khóa cửa ban công chậm rãi mở ra.

Cửa kính nhẹ nhàng trượt không một tiếng động, ngài bước vào trong phòng.

Hơi thở bên trong thơm ngọt, ngài tìm vị trí nào đó gần giường ngồi xuống, nâng mắt nhìn thấy cửa phòng Vân Thiển đang trong trạng thái khóa.

…Cô không yên tâm về phân thân của ngài sao?

Giới chỉ muốn ngồi ở đây một lát.

Lúc ngài đang suy nghĩ, tiếng Vân Thiển lật người truyền từ trên giường tới.

Ngài cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình chăm chú.

Ngẩng đầu.

Vân Thiển đang nhìn ngài.

Không đúng, đó không phải Vân Thiển bình thường, là Vân Thiển trong trạng thái mộng du do bị dụ.c vọng điều khiển.

“Ngài thần linh, sao ngài không đáp lại lời cầu nguyện của tôi?”

Cô vươn cánh tay từ trong chăn ra, ấm ức kéo tay áo ngài, muốn kéo ngài lên giường đệm.

Giới ngồi vững như bàn đá, không hề động đậy.

Dù cho Vân Thiển kéo lệch áo bào ngài, lộ ra xương quai xanh và hơn nửa bả vai, ngài cũng không hề bước về trước một bước.

Vân Thiển dừng động tác, ngồi dậy, chăn bông trượt xuống.

Cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây, không có áo lót, cứ thế cúi người kéo Giới.

Đây là lần đầu tiên Giới thông qua đôi mắt bản thể mà tận mắt nhìn thấy cảnh sắc khác lạ.

Lời trào phúng của Thần Chiến Tranh vẫn còn quanh quẩn bên tai, khí của Tính dục dường như xuyên qua ngón tay Vân Thiển, truyền vào cơ thể ngài, nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít.

“Ngài thần linh ghét tôi.”

Vân Thiển giơ tay dụi mắt.

“…Ta không ghét.”

Giới nghĩ cô đang khóc, ngài nghiêng người về trước, bị hai tay cô tóm lấy tóc dài rũ hai bên gò má.

Thực ra sức kéo trên tóc không mạnh, còn lâu mới bằng sức kéo quần áo ban nãy.

Nhưng lần này, Giới bị Vân Thiển ấn lên giường thành công.

Phần bụng bị ngồi lên, vừa mềm mại vừa đàn hồi, lại là tư thế quen thuộc.

Giới nâng mắt nhìn Vân Thiển đang nheo mắt quan sát ngài, giống như nhìn một tô đồ ăn ngon lành thơm phức, chưa biết đặt đũa từ đâu.

Nếu là người khác dám nhìn ngài từ trên xuống như vậy, ngài sẽ móc mắt kẻ đó.

“Ngài thần linh, tôi sợ sấm sét đánh tôi.” Đầu ngón tay Vân Thiển đảo quanh xương quai xanh: “Tôi muốn làm rất nhiều chuyện với ngài.”

Giới đáp: “Ta đã cho phép.”

Ngài đã từng dụ cô báng bổ, là cô dừng lại trước.

Tiếng nói vừa dứt, Giới nhìn thấy cánh môi hồng hào cách ngài ngày càng gần, cuối cùng dán lên môi ngài.

Bắt đầu từ khóe môi, kéo dài từng chút vào giữa, động tác nhẹ nhàng nhưng lại khiến Giới hơi bất mãn.

Đột nhiên —— môi dưới bị cắn mạnh.

Giới ăn đau, họng bật ra tiếng rên, môi dưới hơi sưng, đuôi mắt nhuốm màu đỏ.

Không đợi Giới nói gì, Vân Thiển đã sợ hãi nằm sụp xuống, dán cả cơ thể lên người ngài, phả hơi thở ấm áp bên tai ngài: “Xin lỗi.”

Giới: “Không sao…”

Lời còn chưa dứt, Vân Thiển đã ngậm lấy yết hầu chuyển động vì nói chuyện, giọng nói ậm ừ không rõ cắt ngang lời ngài.

“Làm sao đây, ngài thần linh?”

Giới không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể buông thõng hai tay túm tấm ga gường nhăn nhúm, đuôi mắt càng đỏ.

Động tác của cô gái dừng lại, ngài mới khàn cổ họng thở gấp, hỏi: “Cái gì mà làm sao?”

Đầu ngón tay lành lạnh của Vân Thiển chạm đến đuôi mắt ngài: “Nhìn bộ dạng sắp khóc của ngài thần linh, tôi không kiềm được muốn… làm ngài thần linh khóc thật.”

Giới: “…”

Vì sao Vân Thiển mộng du lại có sở thích đáng sợ như vậy?

Ngài chưa dung nạp Cố chấp để cậu điều khiển cơ thể, làm sao có thể khóc lung tung!

Thấy gương mặt không nói một lời của thần linh, Vân Thiển sợ hãi hỏi: “Ngài tức giận sao?”

Giới: “Không có.”

Vân Thiển: “Nhưng trông ngài không vui lắm, khóe môi đều trễ xuống này.”

Giới: “…Ta vốn như vậy, đành chịu.”

Ngài hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhẹ, trong đôi mắt vàng như có sương mù bay bay.

“Tôi thích ngài…” Vân Thiển nắm lấy tay Giới, giao mười đầu ngón tay.

Ngay lúc ngài dao động, cô bèn nói tiếp một chữ “Cười”.

Giới hơi khựng lại, nụ cười trên khóe môi biến mất chốc lát rồi lại càng thêm xán lạn.

Đáng đời ngài.

Giới không muốn buông tay cô, nhưng Vân Thiển rút tay ra.

Ngài kiềm chế cảm giác hụt hẫng đột ngột, nói:

“Ngày mai hẳn nàng sẽ không nhớ được chuyện hôm nay.

Thần bộc của ta để lại một luồng khí trên người một người chơi, muốn ra tay với ba nàng.

Ta không rõ nguyên nhân ông ta làm thế… Người chơi bị lợi dụng là người mà nàng gặp trong thế giới của Cố chấp, tên Thiên Hành Kiện.”

Ba chữ Thiên Hành Kiện vừa nói ra, Vân Thiển dừng động tác hôn lại: “Tôi còn nhớ anh ta.”

Giới khẽ rên một tiếng: “Hình như y không có chỗ nào khiến nàng nhớ kỹ như vậy.”

Đôi tay Vân Thiển níu tóc ngài, thỏ thẻ bên tai: “Tôi đã ngủ, nhưng ngủ không sâu, tôi nghe thấy lời anh ta nói.

Anh ta nói rất nghiêm túc, không phải đang uy hiếp, mà là thật sự muốn làm chuyện đó, khiến tôi rất sợ.”

Giới vòng tay qua eo cô, tay kia giữ gáy, thấp giọng trấn an, hỏi: “Y nói cái gì?”

“…Đổi lại là tôi, bây giờ tôi lập tức vứt hết mấy cô cậu cho cá mập, trước tiên sẽ xé đứt tay chân, rồi lại khắc chữ lên da, chờ lúc các cô cậu thấy mình sắp tiêu đời thì vặn đứt đầu.”

“Tôi không thích anh ta.” Vân Thiển cọ lên cằm Giới, động tác cởi thắt lưng trên tay dừng lại, kết thúc mộng du, lại tiếp tục ngủ.

Giới đã hiểu, Vân Thiển khóa trái cửa phòng này là để bảo vệ phân thân.

Ngài chậm rãi xê dịch Vân Thiển từ trên người xuống.

Sau khi đắp chăn bông cho cô, ngài lại đi về hướng Thủ đô lần nữa.

Ngài cần kiểm tra lại Thiên Hành Kiện.

Ngài vẫn chưa tìm được nguồn gốc của mùi kỳ lạ ở hội trường bậc thang.

Hôm sau, Vân Thiển thức dậy, ngơ ngác nhìn cửa ban công.

Cô nhớ rõ ràng hôm qua đã khóa rồi, tại sao khóa lại mở chứ…

May mà không có thứ gì kỳ quái chạy vào!

Tính ra tối qua nằm mơ thật kí.ch thích, giống y như thật, đáng tiếc cô chỉ nhớ nửa đoạn trước, nửa đoạn sau xảy ra chuyện gì thì chẳng nhớ nổi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chẳng xảy ra gì hết, Tấn Giang không cho phép.

 

------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.