Editor: Dứa
Từ khi không còn làm Thái tử phi, Khương Anh đã có mục tiêu mới, chăm chỉ học tập suốt mấy năm qua, hiện tại cũng có thể gọi nàng là thợ may.
Tuy nhiên, thợ may là nàng lại chỉ may vá quần áo cho Khương Mãn, không khỏi cảm thấy buồn tẻ và phiền muộn, tựa như một viên ngọc sáng phủ bụi trần: “Thật đáng tiếc cho tay nghề của ta.”
Khương Anh thầm nói, sống trên đời này, hà cớ gì lại tự vùi lấp bản thân mình? Chi bằng mở một tiệm may, cho bản thân mình cơ hội phát huy khả năng.
Nàng quả đúng là một người thông minh trong suy nghĩ, mạnh mẽ trong hành động, lập tức cất vải dệt đi, chuẩn bị ra ngoài tìm cửa hàng phù hợp.
Không nghĩ tới, vừa mở cửa ra, trời cao đã đưa tới cho nàng người bạn cũ thứ hai.
Tiết Trọng Hà đứng bên cạnh nhành hoa, trên người mặc bộ chiến phục mới toanh, hai tay xách đầy điểm tâm, gương mặt anh tuấn tràn ngập ý cười chân thành: “Khương Anh, nhiều năm không gặp, ngươi có khoẻ không?”
Khương Anh hơi nheo mắt lại, lục trong trí nhớ ra một thiếu niên yếu đuối.
Nhị công tử Tiết gia Tiết Trọng Hà, từ nhỏ đã bị cha hắn ghét bỏ, yếu đuối nhát gan giống một con thỏ, vì vậy bị ném vào thao trường, không may gặp phải Khương Anh.
Khương Anh còn nhớ, lần đầu Tiết Trọng Hà giao đấu với nàng, nhiều lần run rẩy sợ hãi dưới trường thương của nàng.
Thời gian trôi qua, hai người quen thuộc, Tiết Trọng Hà vẫn đau khổ vì bị đánh, chỉ biết thấp giọng cầu xin: “Khương Anh, ngươi chậm một chút…”
Khương Anh vui vẻ bùi ngùi, thời gian tựa như con dao mổ lợn, xóa sạch vẻ gầy yếu nhát gan của Tiết Trọng Hà thuở niên thiếu, khi đối mặt với chính mình một lần nữa, Tiết Trọng Hà có thể thong dong chững chạc như vậy.
“Dù sao cũng chỉ rời kinh vài năm thôi mà, tất nhiên là ta không sao, không biết mấy năm nay ngươi thế nào?” - Khương Anh tự nhiên nhận lấy điểm tâm, đưa cho người hầu phía sau, nghe vậy Tiết Trọng Hà ra vẻ tự nhiên, nắm chắc thời cơ: “Ta vẫn ổn, ngươi muốn ra ngoài sao?”
Khương Anh gật đầu, nâng bước rời đi.
Tiết Trọng Hà xoay người đi theo: “Đúng lúc hôm nay ta được nghỉ, không có việc gì, có thể đi theo ngươi, ngươi có chuyện gì muốn làm sao?”
Bạn cũ dốc hết tâm sức muốn dính lấy mình như vậy, Khương Anh sẽ không từ chối, nàng cũng trả lời đúng sự thật: “Hiện giờ ta là thợ may, muốn mở một tiệm may, chuẩn bị lên phố nhìn xem có cửa hàng nào thích hợp không.”
Tiết Trọng Hà ngơ ngác, hiển nhiên không thể liên hệ người thợ may này với Khương Anh, người từng làm Thái tử phi trước kia.
Thấy Khương Anh đã sắp bước ra khỏi con ngõ nhỏ, mấy người đồng liêu ở Hàn Lâm Viện đang ẩn mình trong bóng tối vội vàng xuất hiện, tức giận tranh cãi: “Chỉ mới một thời gian ngắn, huynh đã thất bại rồi!”
Tiết Trọng Hà ấp úng nói: “Nàng là thợ may, muốn mở tiệm may.”
Một đồng liêu kinh ngạc: “Cái này gọi là đánh đòn bất ngờ, bại nhưng không lỗ!”
Một đồng liêu khác tức muốn hộc máu: “Đánh bất ngờ cái gì? Cô nương Khương gia làm Thái tử phi là chuyện từ mấy năm trước, chẳng lẽ vẫn phải tuân thủ những phép tắc và thể diện kia? Người ta không được phép yêu sống cuộc, tự do thoải mái học nghề hay sao?”
“Mau đuổi theo!”
“Nào, làm mẫu cho hắn!”
“Khương Anh, ngươi thật lợi hại, mới rời kinh vài năm đã học được tay nghề mới, vậy ngươi có thể làm cho ta một bộ quần áo được không?”
“Nghe thấy chưa, nói đúng như thế là được!”
Khương Anh đã tiến vào con phố dài, Tiết Trọng Hà sắc mặt ảm đạm đuổi theo, thấp giọng nói: “Khương Anh, ngươi thật lợi hại, mới rời kinh vài năm đã học được tay nghề mới, vậy ngươi có thể làm cho ta một bộ quần áo được không?”
Khương Anh cười thầm trong lòng.
Đúng là bất cẩn, nàng bị dáng vẻ thong dong điềm tĩnh vừa rồi của Tiết Trọng Hà đánh lừa, hoá ra hắn lại dễ bắt nạt như vậy.
Khương Anh kiềm chế ý muốn giết địch: “Tất nhiên là được.”
Trên đường phố tấp nập, hai người chậm rãi vừa đi vừa nhìn, khoảng cách ở giữa đủ cho một người trưởng thành.
Tiết Trọng Hà thoáng thấy đồng liêu ra hiệu trước một cửa hàng, nói với Khương Anh: “Phía trước có cửa hàng trống, chúng ta đến xem nhé?”
Khương Anh gật đầu, ánh mắt thản nhiên lướt qua mấy người đồng liêu đang giả vờ mua đồ cạnh cửa hàng.
Hai người cùng bước vào cửa hàng, Tiết Trọng Hà nhìn xung quanh: “Ngươi thấy được không?”
“Không được.” Khương Anh xoay người rời đi.
“Sao lại không được?”
Khương Anh cười nói: “Quá lớn.”
“Vậy cứ xem tiếp đi.”
Tiết Trọng Hà thừa dịp ra hiệu cho đồng liêu, mấy người đồng liêu ngựa không ngừng vó vội đi tìm cửa hàng nhỏ: “Cửa hàng này không lớn.”
Khương Anh theo Tiết Trọng Hà bước vào, vừa nhìn liền tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối: “Lại quá nhỏ.”
Tiết Trọng Hà và các đồng liêu chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm, thật vất vả mới tìm được một cửa hàng không lớn không nhỏ, nhưng Khương Anh vẫn nhíu mày lui ra.
Tiết Trọng Hà dè dặt hỏi: “Cửa hàng này có chỗ nào không tốt à?”
Khương Anh cười: “Không có gì không tốt.”
Tiết Trọng Hà thở phào nhẹ nhõm.
Khương Anh thở dài: “Chỉ là ta không thích.”
Tiết Trọng Hà: “…”
Khương Anh nhàn nhã nâng chân tiến về phía trước.
Tiết Trọng Hà tụt lại phía sau vài bước, nôn nóng khẽ hỏi đồng liêu: “Giờ phải làm gì đây?”
Một người nói: “Nàng đang dắt chúng ta đi lòng vòng!”
Một người khác lại nói: “Không sao, đợi nàng đi mệt rồi, vào quán trà nghỉ ngơi, hiện tại nàng đang nắm quyền chủ động, chúng ta bị động, tới quán trà nhất định phải nắm lấy quyền chủ động.”
Khương Anh đi hồi lâu, cũng xem rất nhiều cửa hàng, quả thực có phần mệt mỏi, Tiết Trọng Hà lập tức đề nghị vào quán trà ngồi một lát, Khương Anh gật đầu đồng ý.
Trong phòng riêng của quán trà, toàn thân Khương Anh thả lỏng, uống cạn ly trà, sau đó cầm một miếng điểm tâm, vừa ăn, vừa thưởng thức sắc mặt rối rắm của Tiết Trọng Hà, thưởng thức đủ rồi, nàng liền kiếm đề tài hỏi hắn: “Điểm tâm ngươi tặng ta, hương vị có thay đổi không?”
Điểm tâm hôm nay hắn xách tới là món năm đó Khương Anh thích ăn nhất, Tiết Trọng Hà nói: “Không có gì thay đổi, ta nghĩ ngươi vẫn thích ăn, sau khi về nhà có thể nếm thử.”
Khương Anh đột nhiên không đành lòng đối phó hắn, muốn đuổi hắn đi: “Tiết Trọng Hà, ta mới về kinh, ngươi theo ta dạo khắp phố phường, rồi lại cùng nhau vào quán trà, truyền ra tin đồn, nếu bị phu nhân nhà ngươi biết được…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sẽ không có tin đồn nào đâu!” - Tiết Trọng Hà bỗng nhiên kích động, đỏ mặt nói: “Ta không có phu nhân.”
Khương Anh giật mình nhìn sang, Tiết Trọng Hà thở dài, vẻ mặt tự nhiên giải thích: “Khương Anh, ngươi và ta là bạn bè nhiều năm, chưa bao giờ hành động vượt quá khuôn phép, mọi người đều biết điều đó.”
Khương Anh biết hắn lại muốn nhớ về chuyện cũ, quả nhiên, Tiết Trọng Hà nói: “Nhớ năm đó, cả đám chúng ta ở trên thao trường, ta bị ngươi đánh không ít, ngoại trừ Bệ hạ, thì ngươi là người đánh ta nhiều nhất.”
Hai chữ Bệ hạ vừa thốt ra, cuối cùng Tiết Trọng Hà cũng đi thẳng vào vấn đề, cẩn thận quan sát sắc mặt Khương Anh: “Mặc dù ta bị đánh rất nhiều, nhưng dần dần, ta vẫn thích đến thao trường, ngươi có biết vì sao không?”
Khương Anh phối hợp: “Vì sao?”
“Bởi vì ta thích xem ngươi và Bệ hạ giao đấu. Ngươi đánh với Bệ hạ, tất nhiên không giống như đánh với ta, ngươi sẽ nhường ta, nhưng sẽ không nhường Bệ hạ.”
Tiết Trọng Hà nhớ tới nữ tử áo xanh và vị hoàng tử trẻ tuổi trên thao trường năm đó.
Khương Anh và Liễu Uyên giao đấu, trường thương phát ra ánh sáng sắc bén, biến ảo vô thường đâm về phía Liễu Uyên, tư thế công kích mạnh mẽ không có nửa phần tình ý dịu dàng.
Sau đó, quả nhiên trong một lần giao đấu, trường thương đã đâm bị thương bả vai Liễu Uyên một cách không thương tiếc.
Liễu Uyên là tròng mắt của cả cung, hưởng hết mọi sự ưu ái, tôn quý biết bao, trong kinh làm gì có ai không cẩn thận bảo vệ hắn, lớn bằng từng này vẫn chưa từng chịu tổn thương, chảy một giọt máu nào.
Khương Anh dám đả thương Liễu Uyên.
Lúc ấy bả vai Liễu Uyên nhuốm đầy máu tươi, thấy thế chân Tiết Trọng Hà mềm nhũn, hắn toát mồ hôi lạnh mà nghĩ, mặc dù Khương gia là võ tướng, nhưng cũng đã suy tàn từ lâu, nhân khẩu không thịnh vượng, chỉ còn lại một nữ tử mồ côi là Khương Anh, nếu trong cung chất vấn, ai có thể bảo vệ được nàng?
“Ngươi thật can đảm.” - Hiện giờ nhớ lại chuyện cũ, trong lòng Tiết Trọng Hà vẫn còn sợ hãi.
Phản ứng của Khương Anh rất bình thường, chỉ nói: “Bệ hạ thích sử dụng trường kiếm để đấu với ta, kiếm pháp lại cao siêu, ta chỉ không muốn Bệ hạ mất hứng, dốc hết toàn lực ứng phó thôi.”
“Thật sự?” - Tiết Trọng Hà hỏi.
Khương Anh cười nói: “Nếu không thì sao?”
Tiết Trọng Hà chần chừ: “Nhưng khi đó ngươi chưa từng đả thương ai, vì sao lại cố tình đả thương Bệ hạ, cuối cùng Bệ hạ vẫn tha cho ngươi.”
Khương Anh ngồi thẳng người, cố ý đi lệch trọng tâm câu chuyện: “Bệ hạ nhân hậu, lúc ấy không muốn làm khó một nữ tử mồ côi như ta mà thôi, ngươi vẫn luôn biết lòng dạ Bệ hạ rộng rãi, đúng không?”
Tiết Trọng Hà hưng phấn gật đầu liên tục, hận không thể khua tay múa chân” “Bệ hạ không chỉ có lòng dạ rộng rãi, mà còn có dung mạo xuất chúng, phong thái uy nghiêm, văn võ song toàn, không gì không làm được…”
Khương Anh xoay chuyển tròng mắt: “Vậy sao?”
“Tất nhiên rồi! Ngươi còn nhớ năm đó khi cha ta và Trình đại nhân rơi xuống nước không?”
Khương Anh nhớ tới một chuyện.
Mùa hè nhiều năm trước, Tiết Thủ phụ và Trình Thứ phụ vô tình rơi xuống nước, thị vệ chưa kịp lao tới, Liễu Uyên lúc đó vẫn còn là Thái tử đã nhảy xuống nước.
Khi đó Liễu Uyên nhanh chóng ra khỏi nước, tay trái xách Tiết Thủ phụ, tay phải xách Trình Thứ phụ, ánh nắng gay gắt chiếu xuyên qua bộ quần áo mùa hè mềm mại rộng rãi, để lộ phần cơ lưng mượt mà khoẻ khoắn.
Tiết Trọng Hà thể hiện cảm xúc thật: “Ta thật sự bội phục Bệ hạ!”
“Bội phục cái gì? Mỗi tay xách một ông lão?” - Khương Anh cười ra tiếng.
Tiết Trọng Hà: “…”
“Ngươi cố tình bôi nhọ! Rõ ràng Bệ hạ cũng từng xách ta!”
Tiết Trọng Hà ra sức đánh bóng tên tuổi thay Liễu Uyên, ánh mắt cực kỳ hâm mộ: “Sớm biết thế ta cũng lên thao trường chăm chỉ tập võ, tăng cường sức lực, ôi, hiện giờ Bệ hạ rất ít đến thao trường, năm ngoái chỉ đến năm sáu lần, còn năm nay một lần cũng chưa đi.”
Quan sát tỉ mỉ!
Bái phục cuồng nhiệt!
Khương Anh cũng rất nể tình mở miệng: “Ngươi ái mộ bệ hạ à?”
“… Hả?” - Tiết Trọng Hà giống như bị choáng váng.
Căn phòng chìm vào im lặng buồn bã.
Nhóm đồng liêu ngoài cửa: “…!”
Một người kinh ngạc cảm thán: “Không nghĩ tới Khương cô nương lại nói chuyện không chừng mực như vậy!”
Một người khác lẩm bẩm: “Nhưng lời này nên để Tiết Trọng Hà hỏi Khương cô nương chứ!”
“…”
Khương Anh nghỉ ngơi đủ rồi, dẫn theo Tiết Trọng Hà vẫn còn hoảng hốt rời khỏi quán trà, tiếp tục tìm kiếm cửa hàng thích hợp trên phố.
Mấy người đồng liêu lén lút trốn vào tiệm sách: “Làm sao bây giờ, bị nàng dắt mũi kéo đi như vậy, Tiết Trọng Hà héo úa rồi!”
“Đừng trách hắn, hắn đang xấu hổ!”
Khương Anh đi qua tiệm sách này, liếc thấy bên trong có mấy bóng dáng đang ló đầu nhìn ra, nàng mỉm cười đề nghị Tiết Trọng Hà: “Chúng ta vào tiệm sách xem một chút đi.”
Nghe thấy hai chữ tiệm sách, Tiết Trọng Hà lấy lại tinh thần, hận không thể dùng hết sức lực toàn thân phản bác lại Khương Anh: “Ngươi nói nhảm cái gì thế! Ta ái mộ Bệ hạ chỗ nào, rõ ràng là sự kính nể rất bình thường của một thần tử đối với bậc quân vương!”
Người hầu phủ công chúa lén đi theo tìm hiểu tin tức bị chấn động tại chỗ, vội vàng xoay người bỏ chạy, tức tốc hồi phủ, bẩm báo với Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa và Dương Văn Châu đều kinh hãi: “Ai ái mộ ai?”
Người hầu đáp: “Tiết biên soạn đang giải thích với Khương cô nương rằng ngài ấy không ái mộ Bệ hạ!”
“Không phải A Anh nên tức hộc máu, giấu đầu lòi đuôi giải thích với Tiết Trọng Hà rằng nàng không ái mộ hoàng huynh hay sao!”
Dương Văn Châu tò mò muốn chết: “Ta đi xem một chút, công chúa yên tâm chờ ta trở về!”
Ở bên này, Tiết Trọng Hà nói xong mới ý thức được mọi người xung quanh đều đang nhìn mình chằm chằm, không nói tới da mặt, cả người đều như đang bốc cháy, vội vàng cúi đầu trốn vào tiệm sách.
Khương Anh không lương tâm mỉm cười theo sau, mấy người đồng liêu xấu hổ chào hỏi Khương Anh: “Khương cô nương, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ?”
Khương Anh vừa nói: “Rất khoẻ.” Vừa cười thầm trong lòng, Hàn Lâm Viện các ngươi thống nhất dùng chung một cách chào hỏi hay sao?
Khương Anh nghe thấy Tiết Trọng Hà đang rất nghiêm túc giải thích với mấy người đồng liêu: “Ta tuyệt đối không có tình cảm ái mộ gì với Bệ hạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng vẫn không nhịn được trêu chọc một câu: “Là không có hay không dám?”
Các đồng liêu hứng thú bừng bừng nhìn Tiết Trọng Hà.
Da của Tiết Trọng Hà đỏ từ mặt đến cổ, lớn tiếng quát: “Không có, không phải không dám!”
“Không phải không dám?” Khương Anh cho phép lương tâm mình đi vắng, khiếp sợ nói: “Ngươi còn dám thèm khát Bệ hạ?”
Tiết Trọng Hà sốt ruột: “Không phải!”
Một người đồng liêu đứng ra hỗ trợ: “Không phải hắn thèm khát Bệ hạ!”
Một người đồng liêu khác nhớ tới nhiệm vụ của bọn họ, thật là vui buồn lẫn lộn, hắn nhìn Khương Anh bằng ánh mắt sâu xa: “Là người khác thèm khát Bệ hạ.”
“Người khác? Nói chắc chắn như vậy! Chẳng lẽ…” Khương Anh càng khiếp sợ hơn: “Là ngươi?”
Người nọ thét chói tai: “Không phải ta!”
Cũng có người tự loạn trước khi nàng hỏi tới: “Càng không phải ta!”
Khương Anh nhìn quanh bốn phía, hít một hơi: “Không thể nào, hoá ra các ngươi đều thèm khát Bệ hạ…”
Dương Văn Châu vừa mới vội vàng chạy vào cửa, bị lời này doạ sợ ngã phịch xuống đất, người còn chưa kịp đứng dậy, hắn đã ngửa cổ thanh minh cho toàn bộ Hàn Lâm Viện: “Tuyệt đối không có khả năng này!”
Mọi người trong Hàn Lâm Viện đều đồng thanh lặp lại: “Tuyệt đối không có khả năng này!”
Khương Anh phối hợp với bọn họ, nghiêm túc gật đầu: “Ta tin các ngươi!” Thấy Dương Văn Châu bò dậy, nàng muốn hành lễ với Dương Văn Châu, lại bị Dương Văn Châu ngăn cản, nàng cười nói: “Trưởng công chúa khoẻ không?”
“Rất khoẻ.” Nhờ có nàng Dương Văn Châu mới biết được tình cảm của Trưởng công chúa dành cho mình, trong lòng hắn rất cảm kích nàng, gương mặt tươi cười nói: “Khương cô nương muốn mua sách à?”
“Chỉ xem một chút thôi.” Khương Anh giả bộ nhìn lướt qua kệ sách, trầm ngâm một lát, rồi nghi hoặc nói: “Mấy năm trước, ta và Bệ hạ từng đọc văn chương khá hay của Hoằng Văn Quán, đến nay ký ức vẫn còn đó, chỉ biết người nọ là thư sinh họ Hoàng, chẳng qua không có duyên gặp mặt.”
“Sao lại không có duyên, thư sinh trong miệng Khương cô nương chắc là hắn rồi.” Dương Văn Châu vừa nghe vậy, liền kéo một người đồng liêu tới đây.
Đồng liêu Hoàng vui mừng, hoá ra Bệ hạ đã đọc văn chương của hắn từ lâu.
Khương Anh cười nói: “Quả đúng là có duyên.” Sau đó nàng lại khẽ cau mày: “Ta không ngờ, bài văn hay như vậy còn có người chê bai, theo ta thấy, tên thư sinh họ Chu kia chỉ giỏi bới lông tìm vết…”
Sắc mặt mấy người thay đổi, nhìn về phía đồng liêu, đồng liêu Chu mờ mịt nói: “Ta bắt lỗi trong bài văn của hắn khi nào?”
Khương Anh chần chừ: “Nhớ nhầm, hình như họ Vương?”
Đồng liêu Vương thay đổi sắc mặt: “Cũng không phải ta!”
Mọi người: “Hả?”
Đồng liêu Vương “A” một tiếng chói tai: “Là huynh trưởng của ta, huynh trưởng của ta! Trước giờ hắn không thích loại văn chương này, nên rất hay bắt lỗi người khác …”
“Loại văn chương này!” Hoàng biên soạn vô cùng đau đớn: “Loại văn chương nào? Hay là ngươi cũng không thích? Vậy sao lúc đó ngươi còn khen ta!”
Đồng liêu Vương giải thích: “Đừng hiểu lầm, ta thích, ta bị ảnh hưởng bởi huynh trưởng…”
“Quả nhiên là ngươi không thích!”
Hai người cãi nhau túi bụi, mấy người còn lại vội vàng khuyên nhủ: “Chỉ là bài văn thôi mà, bình thường hai người thân nhau như vậy, cần gì phải…”
“Văn chương của ta chính là ý chí của ta, coi thường văn chương của ta chính là coi thường ý chí của ta!”
Một người nói: “Chẳng phải ngươi cũng từng phê bình văn chương của ta hay sao?”
“Là ngươi viết không tốt!”
“Ta viết không tốt?!”
“Đừng đánh, đang ở bên ngoài đấy!”
Tiết Trọng Hà trơ mắt nhìn mấy đồng liêu xắn tay áo lên đánh nhau, đang định can ngăn thì lại bị cuốn vào, miệng vẫn ra sức kêu: “Thể diện của Hàn Lâm Viện ở đâu!”
Khương Anh rất có hứng thú đứng xem một lát, sau đó mỉm cười xoay người rời khỏi tiệm sách, né tránh đám đông đứng xem náo nhiệt, trở về nhà.
Tin tức Hàn Lâm Viện kéo bè kéo lũ đánh nhau ở bên ngoài lây lan như cháy rừng, còn chưa đánh xong, tin tức đã truyền tới Văn Uyên Các.
Các đại thần trong Các nghe người hầu kể lại, sợ hãi tới mức tay già chân yếu đều co rút: “Ngươi nói bọn họ ái mộ ai? Vì ai mà đánh nhau tranh giành tình cảm?”
Chỉ là đám người hầu thất trách trong việc tìm hiểu tin tức, không hỏi thăm rõ ràng: “Vì Bệ hạ.”
“Không thể có chuyện này!” Tiết Thủ phụ tức giận tới mức thổi râu trừng mắt: “Gọi bọn họ tới đây!”
Trình Thứ phụ sờ sờ mũi, thật ra các đại thần trong triều đình vẫn thường ồn ào tranh sủng, nhưng lần này lại lấy danh nghĩa ái mộ thì thật quá đáng, ông nén cười hỏi người hầu: “Bệ hạ biết chưa?”
Người hầu nói: “Lý công công đã biết.”
“Hắn biết, Bệ hạ cũng sẽ biết, ngươi đi hỏi Lý công công giúp lão phu xem phản ứng của Bệ hạ thế nào. Bệ hạ của chúng ta thật đáng thương, hậu cung chẳng có một phi tử nào, bây giờ có thể nếm thử cảm giác các thần tử vì mình mà tranh giành tình cảm cũng không tồi.”
Không lâu sau, người hầu quay trở lại, mang về tin tức từ Cần Chính Điện: “Lý công công nói, Bệ hạ nói Hàn Lâm Viện tận lực suy nghĩ cho hắn lâu như vậy, chi bằng hắn cho Hàn Lâm Viện một cơ hội, chọn người thuận mắt tiến cung, Lý công công hỏi ai thuận mắt, Bệ hạ nói Tiết Trọng Hà rất thuận mắt.”
Tiết Thủ phụ hét lớn: “Bệ hạ thích đùa!”
Trình Thứ phụ cười như điên.
Không lâu sau, mấy người Hàn Lâm Viện mặt mũi bầm dập tiến vào Văn Uyên Các.
Tiết Thủ phụ đã không còn sức mắng bọn họ, Trình Thứ phụ hỏi rõ nguyên do sự việc, thở dài: “Không thể trách các ngươi, bởi vì Khương cô nương đã từng làm Thái tử phi, nên các ngươi cũng không tiện làm càn trước mặt nàng.”
Mấy người Hàn Lâm Viện ủ rũ cúi đầu: “Tiếp theo phải làm gì?”
“Không vội, không vội.”
Văn Uyên Các rút kinh nghiệm xương máu, tạm thời không hành động, Khương Anh được yên tĩnh mấy ngày, mỗi ngày đều đưa Khương Mãn tới học đường, sau đó bận bịu ở tiệm may.
Sau khi sắp xếp xong cửa hàng, có vài vị phu nhân nhà quan tới cửa, ai ai cũng váy áo xinh đẹp, ngọc bội leng keng.
Vị phu nhân dẫn đầu mặt mày dịu dàng, Khương Anh nghĩ tới một bóng dáng vàng nhạt trong trí nhớ, chậm rãi bước lên đối mặt, mỉm cười vô cùng hứng thú.