Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 50




Hai tháng sau, sau khi trải qua một loạt thử nghiệm nghiêm mật, Tín Thành chính thức tung ra một loại Otome game.

(*Otome game, hay gọi tắt là Otoge hoặc Otomege, là một thể loại video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới.)

Có những hoạt động trước đó làm tấm đệm, bản công khai vừa được phát hành đã vô cùng nổi, ngày hôm đó lập tức đứng đầu các bảng hot search.

Bên Tần Thời Dụ cũng đưa ra bộ sưu tập mùa xuân “Thức tỉnh đầu mùa”, nếu như tính theo lượng đặt hàng thông thường, lượng đặt hàng trước lần này phải phát đến mùa hè mất, vậy nên khoảng thời gian này cô cũng vô cùng bận rộn, chạy qua chạy lại giữa kho hàng và phòng làm việc, vừa nâng cao hiệu quả vừa phải đảm bảo chất lượng.

Ngày nào cũng bận đến tối muộn, bị Trì Nghiên kéo về nhà, bình thường cô đều ngủ luôn trên xe của anh.

Mà hôm nay Trì Nghiên còn xem tài liệu ở trong phòng sách, Tần Thời Dụ nói cô tắm rửa rồi đi ngủ trước.

Không bao lâu sau Trì Nghiên đi ra khỏi phòng sách, đến trước phòng tắm, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì, trong lòng anh căng thẳng, lại nhớ đến chuyện lần trước cô ngâm mình rồi ngủ quên mất.

Kể từ đó trở đi, anh đã đặc biệt dặn dò Tần Thời Dụ sau này khi ngâm mình trong phòng tắm không được khóa cửa, để tránh xuất hiện tình trạng nguy hiểm tương tự.

Anh gần như là đạp cửa xông vào, vừa vào đã nhìn thấy Tần Thời Dụ nằm trong bồn tắm, hơn nửa thân người được che phủ bởi bọt nước chìm nổi, chỉ để lộ bờ vai trắng nõn như ngọc và cái cổ nhỏ nhắn mịn màng.

Mà cô đang nhắm mắt, đầu vẹo sang một bên, thỉnh thoảng còn chép chép miệng, ngủ vô cùng say sưa.

Trì Nghiên thở phào một hơi, sau đó lại bất lực cười cười.

Anh đi qua đó, dịu dàng cẩn thận dùng khăn lông ướt lau bọt nước trên người cô, đường cong lả lướt nhanh chóng hiện ra dưới ánh đèn, thế nhưng cô còn không ngoan ngoãn, dựa vào bờ vai anh, cứ cọ lên lồ ng ngực anh như con mèo nhỏ.

Có lẽ lúc này Tần Thời Dụ đang ngủ không biết gì, nhưng Trì Nghiên lại không thể tỉnh táo hơn được nữa, mỗi khi cô cử động một cái đều sẽ cào vào dây thần kinh của anh, khiến anh khô nóng khó chịu.

Anh dán sát bên tai Tần Thời Dụ, nghiến răng nhẫn nhịn nói: “Còn lộn xộn nữa thì tự chịu hậu quả đấy.”

Nhưng Tần Thời Dụ đâu thể nghe thấy lời uy hiếp của anh, cô trực tiếp thay đổi tư thế ở trong lòng anh, tiếp tục ngủ.

Ánh mắt Trì Nghiên mềm mại hơn nhiều, ngón tay anh quấn lấy một sợi tóc của cô, vén ra sau tai, để lộ gương mặt thanh tú.

Khuôn mặt cô như phủ lên một tầng sương mù, hai gò má ửng hồng như uống say.

Lông mi cong dài yên lặng cụp xuống, để lại một tầng bóng nhạt ở dưới mắt, nhìn cô yên tĩnh điềm đạm hơn nhiều.

Trì Nghiên nương theo ánh sáng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cằm cô, phác họa đường nét của cô từng tấc một.

“Gầy rồi.”

“Gầy đi rất nhiều.”

Trì Nghiên quỳ bên cạnh bồn tắm, không nỡ thu tay lại, anh nhìn cô, ngữ điệu mang theo ý cười bất lực.

“Em nói em liều mạng như vậy để làm gì chứ?”

Xong rồi phòng tắm lại yên lặng hồi lâu.

Không ai trả lời anh.

Anh lại cầm lấy một chiếc khăn lông khô, tỉ mỉ lau khô nước trên người cô, bọc cô trong khăn tắm, ôm cô về phòng ngủ.

Anh để cô vào trong chăn, ngồi bên mép giường, nghe được tiếng hít thở sau khi ngủ say của cô mới từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.

Anh đi ra ban công, châm một điếu thuốc, đầu thuốc chớp sáng khi có ngọn gió thổi qua. Anh nhìn ánh lửa chập chờn đó, nghĩ một lúc lại dập thuốc đi.

Không hút một hơi nào.

Bởi vì anh nhớ ra Tần Thời Dụ không thích mùi thuốc, vậy nên bây giờ rất hiếm khi hút thuốc, vốn dĩ cũng không nghiện nặng lắm, nếu như bỏ rồi mà hút lại, anh sợ mình sẽ không cai được thuốc nữa.

Sau khi hóng gió lạnh ở bên ngoài, sự khô nóng và mùi thuốc trên người tiêu tan bớt đi, anh mới chậm rãi đi về phòng ngủ.

Vừa mở cửa phòng ngủ ra, anh thấy đèn vẫn tắt, nhưng trên giường lại có chút ánh sáng. Đi lại gần nhìn thử, anh phát hiện Tần Thời Dụ đang nghịch điện thoại.

“Em tỉnh rồi sao?”

Anh bật đèn lên: “Đừng tắt đèn chơi điện thoại, không tốt cho mắt.”

Nói rồi anh kê một chiếc gối sau lưng Tần Thời Dụ, muốn kéo cô ngồi dậy: “Chỉ được chơi một lúc rồi đi ngủ.”

Tần Thời Dụ không thèm ngước mắt lên, liên tục đáp ứng: “Được, em lật một tấm thẻ xong rồi ngủ.”

?

Vợ anh biến thành thiếu nữ nghiện internet từ lúc nào vậy?

“Còn không phải do Lâm Ngữ Trì, vừa nãy cô ấy gọi cho em, nhắc em mười hai giờ sẽ phát hành hoạt động mới.”

Trì Nghiên biết gần đây Lâm Ngữ Trì và Bùi Diễn Chi đang trong trạng thái tìm hiểu nhau, xem ra tên Bùi Diễn Chi này nói chưa đủ nhiều, làm Lâm Ngữ Trì ghét bỏ, suốt ngày lắc lư bên cạnh vợ anh.

Nhưng Tần Thời Dụ lại tự nhiên đổ trách nhiệm lên người anh: “Còn không phải do anh sao, cứ phải phát hành hoạt động mùa xuân phiên bản giới hạn hấp dẫn thế này, làm em ngứa ngáy trong lòng suốt ngày.”

“Thật sao?”

Trì Nghiên thuận thế ôm lấy cô, xấu xa nói: “Vậy thì anh sẽ phát hành một chức năng xác nhận người thân, chứng thực người thân rồi sẽ nhận được quyền hạn giám sát, mỗi ngày chỉ cho phép em chơi nửa tiếng.”

Tần Thời Dụ:?

Anh nghe xem đây mà là tiếng người à? Mỗi ngày nửa tiếng thì bảo con gái cô phải hẹn hò với Alex thế nào?

Trì Nghiên dựa đầu lên cổ cô, cọ cọ làm nũng: “Vợ à, dạo này em không thèm để ý đến anh vì một người ảo, anh còn đang nghĩ có phải anh không nên phát hành trò chơi này không…”

Nhìn dáng vẻ tủi thân của anh, Tần Thời Dụ cười đẩy anh một cái: “Này, Trì tổng, nhận thức của anh chưa đủ đâu nhé, sao có thể vì chuyện riêng mà từ bỏ một dự án tốt như vậy, anh nói đúng không?”

Trì Nghiên cúi đầu xuống, cắn lên môi cô như trừng phạt.

“Nhận thức của anh không đủ, nhưng không nhân cơ hội người nào đó đang ngủ say mà làm chuyện xấu, vậy bây giờ em tỉnh rồi, có phải nên…”

Trì Nghiên nói rồi vươn móng vuốt sói của mình về phía cô.

Tần Thời Dụ cười đánh lên tay anh, đưa ra đòn sát thủ của cô: cù anh.

Hai người đùa giỡn vui vẻ, quấn chăn thành một cục lớn, khi hai chóp mũi chạm vào nhau, cả hai đều trở nên yên lặng.

Tần Thời Dụ đợi hơi thở gấp gáp ổn định lại mới chậm rãi lên tiếng: “Suýt nữa thì quên mất, hôm nay đúng là có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Trì Nghiên chống đầu dậy, mượn ánh trăng mờ tỉ mỉ quan sát ngũ quan của cô: “Em nói đi, anh đang nghe đây.”

“Thì là, bây giờ phòng làm việc của em phát triển cũng không tồi, em muốn mở dòng đặt riêng cao cấp trước thời hạn.”

Trì Nghiên suy nghĩ rồi gật đầu: “Bao giờ?”

“Qua vài ngày nữa sẽ đi Sri Lanka, đến bên đó chọn đá nguyên chất.”

“Xa như vậy sao? Không được, anh đi cùng em.”

Trì Nghiên khẽ cau mày lại.

“Không cần đâu, không phải gần đây anh cũng rất bận sao, hơn nữa anh cũng không thể đi cùng em cả đời, em phải tự mình đi quan sát thế giới.”

“Còn có, người của phòng làm việc cũng đi cùng em mà, có phải một mình em đâu, không cần phải lo lắng.”

Trì Nghiên im lặng rất lâu mới từ từ lên tiếng: “Nhất định phải đem theo vệ sĩ, đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh, không được từ chối.”

Anh cứng rắn mà bá đạo, nhưng lại ẩn giấu sự lo lắng không nguôi làm trái tim Tần Thời Dụ chua xót.

Nhưng nếu như thật sự có vệ sĩ lạ mặt đi theo, còn là thuộc hạ của Trì Nghiên, cô phải thực hiện kế hoạch của mình thế nào…

Có điều trước mắt vẫn phải đồng ý trước đã, chuyện phía sau xem tình hình rồi tính, cùng lắm thì cô sẽ nghĩ mọi cách để mua chuộc vệ sĩ, bảo bọn họ nhất định phải giữ bí mật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.