Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 48




Vừa bước chân qua năm mới, hình như thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã đến giao thừa.

Trong vài tháng ngắn ngủi, sự nghiệp của Tần Thời Dụ ngày càng đi lên, lượng tiêu thụ đã vượt ra ngoài dự liệu của cô. Đội ngũ của cô cũng ngày một lớn hơn, gần đây cô cũng có dự định mua lại căn hộ bên cạnh phòng làm việc.

Trước Tết vài ngày, công xưởng được nghỉ, cô cũng làm nốt những công việc còn lại, chuẩn bị nghỉ ngơi ăn Tết cho thật vui.

Còn về việc trong mấy ngày Tết phân chia thời gian đến nhà ai thế nào, Trì Nghiên rất công bằng. Buổi chiều ngày ba mươi Tết anh cho người đến Yến Thành đón bố mẹ Tần Thời Dụ, sau đó mùng hai Tết lại đưa cô và bố mẹ quay trở lại Yến Thành thăm người thân. 

Anh làm như vậy là có ba nguyên nhân.

Một là nghĩ đã lâu Tần Thời Dụ không gặp bố mẹ, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên cô không về nhà ăn Tết, anh sợ cô nhìn khung cảnh đón năm mới trong lòng khó chịu vì nhớ bố mẹ.

Hai là ngày ba mươi Tết hàng năm nhà họ Trì bên này sẽ không ăn Tết cùng anh em họ hàng, chỉ có một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ với nhau, hơn nữa bố mẹ anh khá là dễ tính, tính cách bố mẹ Tần Thời Dụ cũng hiền lành, tiếp xúc với nhau sẽ không gượng gạo mất tự nhiên.

Ba là tại sao lần này lại quyết định ăn Tết ở Giang Thành trước, là vì buổi lưu diễn Triển lãm ánh sáng YMK sẽ được tổ chức ở Giang Thành năm nay.

Buổi triển lãm ánh sáng này từ Tết âm lịch bốn năm trước đã nổi tiếng thế giới với phong cách Trung Quốc khoáng đạt, cộng với yếu tố khoa học công nghệ kỹ thuật cao.

Bắt đầu từ năm đó, buổi triển lãm ánh sáng này được tổ chức theo hình thức lưu diễn, mỗi năm lại chọn một thành phố, thời gian kéo dài năm ngày, vé cũng khó kiếm được.

Tuy rằng lấy được vé không khó gì đối với Trì Nghiên, dù sao thì người trong giới đều quen biết nhau, anh còn chưa kịp mở miệng đã có người đưa vé đến cửa.

Nhưng anh vẫn cảm thấy, trưởng bối và con cháu có thể cùng nhau tham gia một hoạt động năm mới thì quả thực không phải là chuyện xấu, họ còn có thể chụp ảnh cả gia đình ở triển lãm ánh sáng.

“Năm nay là vì triển lãm ánh sáng, năm sau chúng ta sẽ đến Yến Thành ăn Tết.”

Tần Thời Dụ hỏi bố mẹ cô trước, hai người vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này, vậy thì Tần Thời Dụ cũng không có ý kiến gì.

“Vậy cứ làm theo anh sắp xếp đi.”

Thật ra nói một cách khác, Trì Nghiên làm như vậy đỡ cho cô phải lo nhiều.

Trước đây cứ nghe người ta nói hai vợ chồng năm nào cũng cãi nhau xem ăn Tết ở đâu suýt nữa thì biến thành kẻ thù, trong lòng cô ít nhiều có hơi sợ, xem ra bây giờ cô hoàn toàn không có loại phiền não này.

Gả cho Trì Nghiên, mới đầu cô nghi ngờ có phải quyết định này quá nguy hiểm rồi không, nhưng mỗi một ngày sau đó Trì Nghiên đều nghiêm túc trong từng chi tiết khi họ chung sống, giống như anh nói trước đây, sẽ không để cô thấy tủi thân, sẽ không làm cô thấy khó xử.

Cô đã rất may mắn rồi.

Trên đường đến sân bay đón bố mẹ Tần, Trì Nghiên nhìn thấy cô cứ ngây ngốc thì tìm chủ đề nói chuyện với cô.

“Em yêu, em đang nghĩ gì vậy?”

“Có phải đang nghĩ dạo này kiếm được nhiều tiền nên lì xì cho anh một khoản lớn không?”

Tần Thời Dụ bị anh chọc cười.

“Không biết xấu hổ.”

Cười xong cô lại nghiêm túc bổ sung một câu: “Có điều thành tích của em quả thực có phần lớn công lao của anh, đúng là nên thưởng cho anh.”

Trì Nghiên khẽ nhếch mày, dáng vẻ kinh ngạc: “Liên quan gì đến anh? Đó không phải là kết quả vợ anh cần cù chăm chỉ đổi lại được sao?”

“Ké chút nhiệt độ của Trì tổng anh đó.”

Sau khi hai người công khai quan hệ, thật ra tất cả thông tin về Tần Thời Dụ đều khó giấu được, còn có người tìm đến tận phòng livestream của nhãn hiệu.

Tuy rằng bây giờ có người chuyên nghiệp phụ trách livestream, cô cũng không lộ mặt nữa, nhưng cô sẽ thường xuyên xem, phát hiện số người trong phòng livestream nhiều hơn rất nhiều, có lúc sẽ nhìn thấy những lời thế này trên bình luận.

[Người nào là phu nhân Trì tổng?]

[Để Trì tổng và phu nhân cùng nhau lộ mặt đi, lộ mặt thì tôi sẽ đặt hàng.]

[Đến phòng livestream là để xem phu nhân Trì tổng.]

Vậy nên cô cảm thấy Trì Nghiên cũng có công lao rất lớn.

Trì Nghiên lại không thấy vậy, hoặc nói không hoàn toàn cảm thấy vậy.

“Em có thể nghĩ lại xem, từ đó trở đi lượng tiêu thụ của em đã ổn định được chưa?”

Tần Thời Dụ nhớ lại, hình như không những rất ổn định, hơn nữa còn tăng theo từng kỳ, ngày một cao hơn.

“Vậy là đúng rồi, trong thời đại này, nếu có thể biến độ hot nhất thời thành độ nổi tiếng ổn định thì vẫn phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.”

“Còn có, em nghĩ mà xem, lần trước SK đào hố em như vậy, không phải em vẫn dựa vào bình luận tốt của mọi người để vặn ngược lại sao? Điều đó chứng tỏ sản phẩm của em thật sự rất tốt mới có thể khiến họ ủng hộ em vô điều kiện.”

Nói đến chuyện này, Tần Thời Dụ vẫn cảm thấy hơi buồn cười.

Khoảng thời gian trước thương hiệu của cô phát triển rất mạnh mẽ, mà SK lại bị lộ tin xấu bao che cho nhân viên, gạt bỏ Tần Thời Dụ, danh tiếng bị ảnh hưởng, vậy nên họ ôm lòng hận cô, mua không ít thủy quân bôi đen cô, bôi đen sản phẩm của cô.

Lúc đó cô thật sự có hơi luống cuống, trước đó không phải không nghĩ đến tình huống hiện tại, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

Nhưng hành vi bôi đen mất não của đám thủy quân này rất nhanh đã bị những lời khen của cư dân mạng ép xuống.

Hơn nữa những cư dân mạng này khen sản phẩm của cô rất đúng trọng tâm, mà không phải là con người cô hay thân phận hiện tại của cô, so với những bình luận bôi đen máy móc đó, những bình luận này nhìn chân thực hơn nhiều.

“Hơn nữa bởi vì em có độ hot như vậy, nếu như sản phẩm của em có bất kỳ khuyết điểm nào đều sẽ bị phóng đại, bị khoa trương lên, những điều này đều ảnh hưởng đến thương hiệu. Nhưng rất rõ ràng, tình huống này hiếm khi phát sinh ở chỗ em, điều đó chứng tỏ em thật sự dùng tâm để xây dựng thương hiệu.”

“Độ hot chắc chắn có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng thực lực mới là điều quan trọng nhất.”

Nghe Trì Nghiên nói vậy, sự tự tin của Tần Thời Dụ được tìm về từng chút một.

Có nhiều lúc lời Trì Nghiên nói với mình, thay vì nói là an ủi, không bằng nói là khai thông, hơn nữa anh rất dụng tâm, không hề qua loa một chút nào.

So với việc nhất mực thiên vị cô, phương thức này lại có tác dụng hơn đối với cô, giống như một ngọn đèn sáng, khiến con đường của cô sáng tỏ hơn một chút.

*

Buổi tối cả gia đình nói cười ăn cơm tất niên, nhưng có hai mẹ ở đây, chủ đề nói chuyện không biết làm sao lại chuyển thẳng đến vấn đề ôm cháu ôm chắt.

Trước đây đối mặt với một người còn đỡ, bây giờ hai mẹ đánh từ hai mặt, một xướng một tùy miêu tả thời khắc vui vẻ với con cháu ở tuổi già, thậm chí ngay cả chuyện sau này hai người họ cùng hai ông đưa cháu đi đâu du lịch cũng hẹn xong rồi.

Tần Thời Dụ khóc cười không xong, cô thầm nói đùa bên tai Trì Nghiên một câu: “Xem ra hai mẹ hợp nhau quá cũng không phải chuyện tốt.”

Trì Nghiên thấp giọng cười, bất lực nói với cô: “Yên tâm, cứ để anh giải quyết.”

Nói rồi anh còn gắp cho Tần Thời Dụ miếng sườn cô thích nhất, sau đó tự nhiên dẫn lửa lên người mình: “Bố mẹ, con thấy đây không phải là chuyện gấp.”

“Bố mẹ xem, hai năm nay con và Tần Thời Dụ đều khá bận, nếu như thật sự có con rồi, chắc chắn sẽ chỉ có thể làm phiền bố mẹ chăm sóc.”

Trình Xu Ánh liên tục gật đầu ra hiệu mình đồng ý: “Không sao, chúng ta cầu còn không được ấy.”

“Nhưng mà mẹ à, mẹ thấy tính của con rồi nhỉ, con sợ sinh con ra cũng giống tính con thôi.”

Nói rồi anh dừng lại một lát, cong môi cười, giống như giấu đầy ý xấu trong bụng.

Tiếp đó anh từ từ giúp Trình Xu Ánh nhớ lại những chuyện phá phách của anh hồi nhỏ.

“Con nhớ mẹ từng nói, năm ba tuổi con làm vỡ một món đồ cổ quý báu của mẹ. Năm bốn tuổi, cắt hỏng một bộ sườn xám gấm hoa có lịch sử trăm năm. Năm năm tuổi khắc chữ lên xe bố mới mua, sáu tuổi…”

“Được rồi được rồi con đừng nói nữa.”

Trình Xu Ánh liên tục xua tay bảo anh ngậm miệng.

Tên nhóc này cứ liệt kê từng chuyện không biết xấu hổ của nó hồi còn nhỏ, chỉ nghe thôi bà cũng có thể nhớ lại lúc đó huyết áp mình tăng vọt, hoàn toàn không quan tâm được đến hình tượng phu nhân nhà giàu nữa, đuổi theo tên nhóc này khắp nhà.

Nếu thật sự sinh ra một đứa cháu trai hoặc cháu gái có tính cách giống anh, vậy cái mạng này của bà còn chịu giày vò được nữa không.

Bà vội vàng kéo tay bà thông gia, tận tình khuyên nhủ: “Bà thông gia à, tôi thấy Trì Nghiên nói cũng có lý, người trẻ tuổi vẫn nên chú trọng sự nghiệp, con cái có thể đợi vài năm nữa, chúng nó có thời gian nuôi thì sinh.”

“Chúng ta sống đến tuổi này rồi, quan trọng phải là giữ gìn tốt sức khỏe, chuyện chăm trẻ phải hoạt động nhiều, tay chân cũng không linh hoạt nữa, còn thực hiện kế hoạch du lịch tuổi già như thế nào….”

Tần Thời Dụ nhìn tốc độ trở mặt của mẹ chồng mình, nghiêng đầu cười trộm một tiếng, vẫn không quên hỏi Trì Nghiên: “Hồi nhỏ rốt cuộc anh làm mẹ ám ảnh tâm lý đến mức nào chứ, trong chớp mắt mà cứ như biến thành người khác, em sợ chúng ta sẽ sinh ra một hỗn thế ma vương như anh vậy.”

Trì Nghiên ghé đầu lại đắc ý nói: “Vậy nên vừa nãy anh mới nói chuyện này cứ để anh giải quyết.”

?

Người này còn thấy tự hào mà không phải hổ thẹn sao?

“Dù sao thì sau này nếu thật sự sinh ra một đứa như anh, anh không được chiều đâu đấy, không thể để một mình em đóng vai ác được.”

“Sao thế…” Trì Nghiên cười không đứng đắn: “Vừa nãy còn không muốn sinh, bây giờ lại nghĩ sau này nuôi con thế nào rồi?”

Tần Thời Dụ không nhịn được vòng tay ra sau lưng anh nhéo anh một cái, rõ ràng không dùng sức nhưng lại nghe thấy Trì Nghiên “shh” một tiếng, sau đó anh ôm eo, vẻ mặt đau đớn.

Tần Thời Dụ vội vàng thò đầu qua xoa phần bị nhéo giúp anh, mềm giọng hỏi: “Xin lỗi xin lỗi, em không chú ý nặng nhẹ, anh còn đau không?”

Ai ngờ một giây sau đã cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên tai mình, vẫn là giọng điệu lười nhác như thường đó, hoàn toàn không giống người vô cùng tổn thương hồi nãy.

“Lừa em đó.”

“Không đau một chút nào.”

Tần Thời Dụ bật cười, siết chặt nắm đấm bên dưới bàn, khẽ cười một tiếng: “Kỹ thuật diễn xuất cũng không tồi nhỉ.”

“Hay là thử thật xem thế nào?”

Trì Nghiên liên tục xin tha: “Không dám không dám, bà xã tha mạng.”

Các trưởng bối thì nói chuyện khí thế ngất trời, không biết bên họ xảy ra chuyện gì, nhưng Trì Linh ngồi bên cạnh lại không nhịn được nữa.

“Này hai người, khoe khoang tình cảm cũng vừa phải thôi, ảnh hưởng không tốt với trẻ vị thành niên, hơn nữa thức ăn cho chó ăn nhiều không tiêu hóa được.”

Tần Thời Dụ dùng ngón tay chọc Trì Nghiên, trêu đùa: “Thấy chưa, đều tại anh.”

Trì Nghiên ôm lấy vai cô, miệng vẫn còn nói: “Đúng đúng đúng, tại anh tại anh.”

Sau đó anh lại hếch cằm với Trì Linh, ánh mắt tràn đầy vẻ khiêu khích và khoe khoang.

Giống như đang nói: “Tại anh chỗ nào chứ?”

Trì Linh: Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà lại để tôi chịu nỗi khổ này vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.