Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 917-2: Ốm nghén (2)




Có lúc cô và chồng cô gặp khó khăn, chỉ cần bỏ ra đọc học hỏi một chút đã thấy rất hữu dụng.

Lâm Vi nói: “ mình cũng không biết tại sao.”

Có thể là bởi vì mình thật sự... Không thích Tả Dục đi!

Bởi vì không phải là người mình thích, cho nên, mới có thể thống khổ như vậy.

Diệp Phồn Tinh vỗ bả vai của Lâm Vi một cái, “ Đừng suy nghĩ lưng tâm, để về nhà mình nghĩ cách khác giúp cậu.”

Cô cảm giác mình bây giờ bị chị Linh Lung làm hư mất rồi.

“...” Lâm Vi không nhịn được liếc cô một cái, “ sao lúc trước mình lại không nhìn ra cậu là người như vậy?”

“ mình như thế nào?” Diệp Phồn Tinh căn bản không thừa nhận mình là một tay lão làng.

Mặc dù Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ chưa có hoàn thành hôn lễ tái hôn, nhưng đăng kí kết hôn vẫn còn, cho nên, lúc này tạm nghỉ học mang thai, cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Ngược lại là giảng viên hướng dẫn khuyên cô, cảm thấy cô còn trẻ như vậy, không nên sinh con sớm như vậy, nhưng Diệp Phồn Tinh rất giữ vững lập trường.

-

Buổi chiều, lúc Phó Cảnh Ngộ về đến nhà, Diệp Phồn Tinh đã từ trường học trở về rồi.

Anh đi vào cửa phòng ngủ, muốn hỏi chuyện trường học như thế nào, liền thấy cô gục mặt vào bồn rửa tay, nôn thốc nôn tháo.

Chi một thời gian trước, khẩu vị của cô còn rất tốt, hai ngày nay cái gì cũng đều nuốt không trôi, ăn cái gì liền phun ra cái đó.

Phó Cảnh Ngộ đau lòng đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng giúp cô vỗ một cái sau lưng, “ đỡ chưa?”

Thanh âm của anh ôn nhu cực kì, Diệp Phồn Tinh cúi đầu, cảm giác dịch mật đều muốn ói ra.

Nước mắt từ hốc mắt trào ra, bộ dáng bây giờ của cô muốn bao nhiêu chật vật liền có bao bấy nhiêu chật vật.

Hôm nay cô đã nôn ói rất nhiều lần, Diệp Phồn Tinh gục ở trên bồn rửa tay, một hồi lâu mới tỉnh lại, nhỏ giọng nói: “ anh đi ra ngoài đi, một lúc nữa em sẽ đỡ thôi.”

Cô Không muốn bị anh nhìn thấy bộ dáng bây giờ của mình, luôn cảm thấy rất mất mặt.

Bỏ phiếu ủng hộ cho Mật đi ạ, để mật còn có động lực chăm chỉ nào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.