Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 462: Thể lực quá kém




Anh ôn nhu hỏi cô " Còn mệt không?"

"Có một chút." Liên tục mấy lần, cô quả thật rất mệt mỏi, toàn thân như muốn rời ra.

Có thể là gần đây bị anh nuôi quá tốt, Diệp Phồn Tinh phát hiện thể lực của mình càng ngày càng kém.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Ngủ đi."

"Anh không ngủ à?" Cô chớp chớp mắt nhìn anh.

"Anh nhìn em ngủ."

Vào giờ phút này Phó Cảnh Ngộ cảm thấy, ạn có thể một đêm không cần đi ngủ cũng chẳng sao.

Ai bảo anh vừa ăn thịt no nê, tinh thần tràn trề cơ chứ.

Diệp Phồn Tinh cố mở mắt, ngái ngủ mà nhìn anh, "Cùng ngủ đi."

"Ừm."

Cũng không lâu sau Diệp Phồn Tinh liền ngủ mất rồi, luôn cảm thấy Phó Cảnh Ngộ còn tỉnh.

Sáng hôm sau Phó Cảnh Ngộ đánh thức cô dậy.

Anh thức dậy sớm hơn so với cô.

Ngoài trời đang mưa, nước mưa rơi trên cửa sổ mờ ảo, Phó Cảnh Ngộ nói: "Dì Ngô nấu xong bữa sáng rồi, dậy ăn đi còn đi học."

Anh còn lấy sẵn quần áo ra để cho cô thấy.

Từ khi Phó Cảnh Ngộ bình phục,việc gì có thể làm thay Diệp Phồn Tinh hiện anh đều làm cho cô.

Phó Cảnh Ngộ quả thật chỉ hận không thể làm tất cả mọi chuyện cho cô.

Diệp Phồn Tinh nhìn một cái,vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, phát hiện Phó Cảnh Ngộ đã lấy quần áo cho cô, bộ quần áo anh chọn vô cùng bảo thủ, kín cổng cao tường.

Diệp Phồn Tinh nhìn mà không biết phải nói gì.

Cô nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, âm thanh mềm nhũn nói: "Không còn sức mà mặc nữa."

Sau cơn mỹ tình cuồng nhiệt đêm qua, hiện tại căn bản cô còn không muốn động đậy, thật sự chỉ muốn trốn vào trong chăn ngủ một giấc.

Nhưng cô phải đi học.

Phó Cảnh Ngộ đi tới, ngồi ở mép giường, giúp cô mặc quần áo.

Mới vừa rời giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn ửng hồng.

Nhìn cô lúc này anh có một loại cảm giác muốn kéo cô lên trên giường, cường hãn mà " yêu " cô,để cho cô không thể xuống khỏi giường.

Anh bị ý nghĩ biến thái trong lòng làm cho giật mình, ôn nhu giúp cô mặc quần áo, "Hôm nay để cho lão Dương đưa em đi học đi."

Lão Dương là tài xế trong nhà, nhưng mà Diệp Phồn Tinh bình thường đều đi xe buýt đến trường đại học.

Mỗi ngày đều để cho người đưa người đón quá mức chói mắt, chuyện cô ghét nhất, chính là trở thành đối tượng đả kích bị tất cả mọi người nhằm vào.

Nhưng mà hôm nay trời mưa, đối mặt đề nghị của Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh đáp một tiếng, "Ừm."

"Ngoan lắm." Phó Cảnh Ngộ khen thưởng hôn nhẹ lên môi cô một nụ hôn chào buổi sáng thuần túy.

Diệp Phồn Tinh vén chăn lên, từ trên giường đi xuống, mang dép đi vào phòng tắm.

Đi vệ sinh, rửa mặt, lúc xuống Phó Cảnh Ngộ đã ở phòng ăn dưới nhà rồi, anh đang nói chuyện với dì Ngô.

Dì Ngô nói: "Sáng nay Cô Linh Lung gọi điện thoại sang đây."

"Chị ấy nói cái gì?" Phó Cảnh Ngộ ngồi ở chỗ đó, sống lưng thẳng tắp. Người đàn ông này liền ngay cả lúc ngồi, khí thế cũng đủ để lấn át tất cả mọi thứ xung quanh.

Dì Ngô thở dài nói: "Cô chủ đã nghe nói ngày hôm qua Tô Lâm Hoan đến cửa tìm cậu, bảo tôi nhắc nhở cậu, đừng để Tô Lâm Hoan dắt mũi. Còn bảo cậu phải đối xử thật tốt với Tiểu Tinh. Tiểu Tinh tốt như vậy, hiện tại lại là vợ của cậu, lúc cậu bị thương, cũng là con bé không rời không bỏ cậu."

Bây giờ cả nhà đều sợ Phó Cảnh Ngộ nghĩ không thông, lại cùng Tô Lâm Hoan dính líu quan hệ, cho nên,tiến hành tư tưởng giáo dục đủ loại đối với Phó Cảnh Ngộ.

Diệp Phồn Tinh nghe thấy lời của dì Ngô nói, không nghĩ tới chị chồng lại quan tâm cô như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng ấm áp.

Phó Cảnh Ngộ cũng không tranh cãi, mặc dù anh không hề có cần cùng Tô Lâm Hoan dính líu quan hệ.

Nhưng anh cảm thấy Phó Linh Lung nói rất có lý, anh cũng có ý nghĩ như vậy.

Dì Ngô ngẩng đầu nhìn Diệp Phồn Tinh đang đi tới, cười nói: "Tinh Tinh, chào buổi sáng."

Mọi người nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương mới nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.