Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 441: Không mặc quần áo cũng chẳng sao!




Nếu như khi đó cô ta không bỏ đi, chỉ cần chờ một thời gian, ở lại bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, hiện tại anh bình phục, khẳng định sẽ yêu cô ta đến chết không rời.

Mà không phải giống như bây giờ, ngay cả thân phận vợ của anh cũng bị Diệp Phồn Tinh cướp mất.

Khuất Ngọc Thanh lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lần đầu tiên nghe thấy Tô Lâm Hoan hoảng loạn như thế,Khuất Ngọc Thanh cũng khá bất ngờ.

Dù sao Tô Lâm Hoan bình thường luôn là người cao ngạo lý trí.

Tô Lâm Hoan nhìn sang Khuất Ngọc Thanh, ánh mắt vô hồn, có chút tuyệt vọng nói: "Phó Cảnh Ngộ bình phục thật rồi."

"Gì?"

"Anh ấy đứng lên thật rồi." Tô Lâm Hoan hai tay che mặt, gục xuống đầu gối, trong âm thanh có chút bối rối, "Làm sao bây giờ? Hôm nay mình còn ở trước mặt anh ấy nói những lời như vậy."

Còn trách cứ anh phá hoại quan hệ của mình và Ngôn Triết.

Khuất Ngọc Thanh tỏ ra khó tin: "Không thể nào? Mẹ anh ấy nói với mình như thế cơ mà."

Lúc trước cô ta nói Phó Cảnh Ngộ đứng lên được, Tô Lâm Hoan còn không tin cơ mà.

"Là sự thực." Tô Lâm Hoan hiện tại chỉ muốn bóp chết bản thân mình, "mình tận mắt nhìn thấy."

...

Khi Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ đã về đến nhà, Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên ghế sa lon, Diệp Phồn Tinh đi phá cà phê cho anh.

Người nào đó bình thường chỉ uống trà hôm nay nói muốn uống cà phê cô pha,cho nên Diệp Phồn Tinh liền đi làm.

Sau khi cô pha xong, đặt ở trước mặt anh, ngồi xuống ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

Phó Cảnh Ngộ thấy Diệp Phồn Tinh vẫn nhìn chằm chằm vào mình, khó hiểu hỏi: "Nhìn anh như vậy làm cái gì?"

"Em đang suy nghĩ cô Tô Lâm Hoan đó đang hối hận đến đâu."

Mới vừa lúc pha cà phê, Diệp Phồn Tinh còn ngẩn người nhớ lại cảnh tượng lúc Phó Cảnh Ngộ đứng lên, càng nghĩ càng cảm thấy anh thật là đẹp trai.

Nhất là khi anh còn bình tĩnh như vậy nói với Tô Lâm Hoan, anh sẽ gọi cho Ngôn Triết.

Không biết tại sao, từ đầu tới cuối anh không cần lên tiếng chửi Tô Lâm Hoan một câu, nhưng Diệp Phồn Tinh lại cảm thấy, thoải mái, đặc biệt thoải mái.

Phó Cảnh Ngộ bưng cà phê lên,, "Nghĩ đến những chuyện nhàm chán kia làm cái gì, em viết xong truyện hôm nay để đăng lên rồi à?"

"Chưa xong" Diệp Phồn Tinh tràn đầy tò mò hỏi: "ông xã, lúc trước anh không chịu nói ra chuyện chân anh bình phục, không phải chính là đợi hôm nay đấy chứ?"

Chờ lúc Tô Lâm Hoan đến trước mặt anh tìm chết, cố ý làm cho cô ta khó chịu.

Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Anh mà nhàm chán như vậy sao?"

"Cũng có thể lắm?" Diệp Phồn Tinh hiện tại cảm thấy, lúc anh không lên tiếng, thật sự còn đáng sợ hơn những người đang to mồm kia.

Phó Cảnh Ngộ bày ra bộ dáng gia trưởng nghiêm túc nói, "Đi làm việc của em đi, đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm nữa."

Diệp Phồn Tinh ôm lấy anh, "Không muốn. Anh lại mắng em rồi!"

"..." Phó Cảnh Ngộ nói: "Anh mắng em bao giờ chứ?"

"Vừa mắng xong?"

Anh xoa xoa đầu của cô, "Đương nhiên là vì thương em, mới hy vọng em mỗi ngày đi ngủ sớm một chút."

"..." Diệp Phồn Tinh hỏi anh: "Cà phê uống có ngon không?"

"Ngon lắm."

"Thế thì ngày nào em cũng pha cho anh uống."

"... Anh thích uống trà hơn."

-

Diệp Phồn Tinh làm xong công việc hôm nay, tắm xong, trùm khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra.

Phó Cảnh Ngộ tối nay phải xử lý công việc, cho nên vẫn ở thư phòng làm việc, lúc vào tắm cô quên cầm quần áo vào để thay. Kết quả, mới vừa từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Phó Cảnh Ngộ đẩy cửa vào.

"Aaaaa... Chờ một chút, anh đi ra ngoài trước đi." Diệp Phồn Tinh có chút kích động đuổi anh ra

Phó Cảnh Ngộ đứng ở cửa, khó hiểu nhìn cô hỏi, "sao thế?"

Diệp Phồn Tinh nói: "anh không đi ra ngoài làm sao em mmặc được quần áo."

Phó Cảnh Ngộ đi vào, trực tiếp đóng cửa lại, cười phúc hắc, "Không mặc cũng chẳng sao? Đằng nào chẳng phải cởi."

"..."

Sữa nghe thấy tiếng gào thét đòi thịt của mấy sắc nữ rồi

Like và bỏ phiếu cho sữa đi nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.