Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 437: Diệp Phồn Tinh thích ăn thịt




Từ Phó gia đi ra, Khuất Ngọc Thanh lại gọi cho Tô Lâm Hoan, Tô Lâm Hoan hỏi: "Như thế nào rồi? Hỏi được gì không?"

Cô ta biết Khuất Ngọc Thanh là đến Phó gia hỏi dò tin tức.

Khuất Ngọc Thanh buồn bực nói: "Không, hình như là nghĩ sai rồi."

"Mình đã nói rồi mà." Tô Lâm Hoan cười một tiếng, cảm thấy Phó Cảnh Ngộ cố tình tung ra những thứ này câu dẫn sự chú ý của cô ta thật vô vị.

Phó Cảnh Ngộ có thể sinh con?

Phó Cảnh Ngộ có thể đứng lên sao?

Tung tin đồn nhảm nhí này tưởng mình sẽ tin sao?

Tô Lâm Hoan thật sự cảm thấy Phó Cảnh Ngộ có chút buồn cười.

Cùng Khuất Ngọc Thanh nói chuyện điện thoại xong, Tô Lâm Hoan liền lên máy bay.

-

Lúc xuống máy bay, mẹ nuôi phái người tới đón cô ta.

Tô Lâm Hoan mặc dù rất thực tế, nhưng cùng người khác sống chung cô ta rất hiểu phải lấy lòng đối phương như thế nào, cho nên, cô ta rất được mẹ nuôi của mình cưng chiều.

Ở cạnh mẹ nuôi hai ngày cô ta mới nhìn thấy Ngôn Triết.

Ngôn Triết mới vừa từ quân doanh trở lại,trên người còn mặc đồ rằn ri, tư thế hiên ngang.

Đi vào cửa, nhìn thấy Tô Lâm Hoan ngồi trên ghế sa lon, sửng sốt một chút.

Tô Lâm Hoan hôm nay mặc một chiếc váy hoa đào, nhìn rất thanh nhã. Cô ta nhìn thấy Ngôn Triết, nở nụ cười, "Anh Ngôn Triết lâu lắm rồi em không gặp anh."

Hoắc Chấn Đông thấy cô ta nghiêm túc hỏi, "Cô tôi đâu?"

"Mẹ nuôi đi đánh bài rồi." Tô Lâm Hoan âm thanh rất ôn nhu, cùng với lúc đối mặt với Phó Cảnh Ngộ, là hai thái độ khác nhau một trời một vực.

Ngôn Triết nghe xong, trực tiếp xoay người.

Anh ta vừa muốn đi,đã nghe thấy Tô Lâm Hoan cười nói: "Em đáng sợ như vậy sao? Nhìn thấy em là muốn chạy."

Ngôn Triết không quay đầu lại, nói thẳng: "tôi đang bận."

Ý muốn tránh Tô Lâm Hoan rất rõ ràng.

"Mới bao lâu không gặp mà chúng ta đã xa lạ tới mức này rồi sao?" Tô Lâm Hoan có chút thương tâm nói, "Lần trước anh đến Thành phố A mà không chịu ra gặp em."

Nói tới chỗ này, Tô Lâm Hoan đứng lên, thành tâm mời: "Buổi tối ăn với em một bữa cơm, được không?"

Ngôn Triết cười một tiếng, "Tôi thật sự rất bận."

Nụ cười khách sáo mang theo sự giả dối, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Tô Lâm Hoan đi tới trước mặt Ngôn Triết, nhìn anh ta,nụ cười trên mặt vô cùng mê người, "Bận cái gì? Bận đi xem mặt sao? Nghe mẹ nuôi nói,người nhà anh đang tìm vợ cho anh, em đưa anh ra ngoài nhìn một chút?"

Ngôn Triết nhìn Tô Lâm Hoan, cuối cùng không nhẫn nại được nữa nói, "Cô Tô, xin cô tự trọng một chút."

Ngôn Triết nhìn ra được Tô Lâm Hoan đang suy nghĩ gì, lúc trước khi cô ta lấy lòng Phó Cảnh Ngộ cũng chính là như vậy.

Khi đó Ngôn Triết cảm thấy lúc cô ta cười hút hồn làm sao.

Nhưng mà bây giờ...

Tô Lâm Hoan đã không phải là người mà anh ta thầm mến nữa rồi.

Tô Lâm Hoan nói: "Em không tự trọng chỗ nào chứ?"

"..." Ngôn Triết không nói gì, trực tiếp rời đi.

Tô Lâm Hoan nhìn bóng lưng của anh ta, có chút bất đắc dĩ.

Vốn lấy này tới, cô ta còn ôm hy vọng, kết quả, cô ta đã chủ động tấn công như vậy, lại chỉ nhận lại kháng cự bài xích từ Ngôn Triết.

Sau mấy ngày, ngày cả hôm sinh nhật mẹ nuôi sinh, Ngôn Triết cũng chưa từng xuất hiện.

Anh ta tỏ thái độ rất rõ ràng với Tô Lâm Hoan.

Lúc trước khi còn thích thầm Tô Lâm Hoan, Ngôn Triết chưa từng nghĩ muốn ở bên cô ta, bây giờ càng chưa hề nghĩ tới.

-

Buổi tối, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ ở bên ngoài ăn cơm, cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: "Hôm nay em đi tiệm sách, thấy sách của em bày ở kệ sách bán chạy nhất đấy."

Có thể nhìn thấy sách của mình xuất hiện ở trong tiệm sách, cô có cảm giác rất thành công.

Phó Cảnh Ngộ gắp thức ăn cho cô, nói: "em cố gắng như vậy, nhất định sẽ ngày càng nổi tiếng thôi."

Phó Cảnh Ngộ gắp tiếp cho Diệp Phồn Tinh rau cải, Diệp Phồn Tinh kháng nghị: "em muốn ăn thịt."

Nhớ like và bỏ phiếu để ủng hộ sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.