Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 412: Ông xã! Anh cắn vào tay em rồi




Lâm Vi nhặt mảnh vỡ trên mặt đất, nghe thấy hắn đi tới, còn không cẩn thận làm đứt tay, thấy một màn như vậy, Cố Vũ Trạch nhíu mày một cái.

Hắn cơ hồ theo bản năng liền cho rằng, là mẹ làm khó Lâm Vi.

Trên thực tế lúc trước ở nơi này, Phó Linh Lung cũng từng hỏi hắn chuyện của Lâm Vi.

Hắn nói mấy lần, Lâm Vi không phải là bạn gái của hắn, Phó Linh Lung đều không tin.

Cố Vũ Trạch cũng không biết ba mẹ hắn là định làm thế nào, nhìn thấy ly rơi xuống đất, cho là mẹ mình đang làm khó Lâm Vi.

Hắn Đi tới, nắm cổ tay của Lâm Vi, kéo cô ấy lên, "Loại chuyện này để người làm thu dọn là được. Tay cậu bị thương rồi."

Nói xong, không đợi Phó Linh Lung mở miệng, hắn liền trực tiếp kéo Lâm Vi rời đi.

Phó Linh Lung nhìn thấy con trai bộ dáng bao che này, liền biết, con trai là coi lại coi chị thành người xấu chia uyên rẽ thúy rồi.

Nhưng mà, tại sao nhìn lấy con trai mình bảo vệ cô gái khác như vậy, nội tâm của chị lại vui vẻ như vậy?

Cố Vũ Trạch tìm băng dán cá nhân, giúp Lâm Vi xử lý vết thương một chút.

"Một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."

Lâm Vi nhìn thấy Cố Vũ Trạch đang giúp mình dán băng dán cá nhân, phát hiện Cố Vũ Trạch khả năng thật sự coi cô là anh em thật rồi.

Rõ ràng tối hôm qua còn tự nói với mình, sau này phải học cách cách hắn xa một chút nhưng nhìn thấy bộ dáng này của hắn, lại không có thuốc chữa mà trầm luân tiếp.

Có phải là bạn gái của hắn hay không có gì quan trọng? Ngược lại, cô có thể ở lại bên cạnh hắn, hạnh phúc rồi.

Lúc Diệp Phồn Tinh từ trên lầu đi xuống, vừa vặn thấy một màn như vậy, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Nhìn cái bộ dáng của hai người này, phát triển cũng không tệ!

Cho nên Lâm Vi tối hôm qua là vì cái gì mà lại uống nhiều rượu như vậy?

"Tinh Tinh." Lâm Vi nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, lên tiếng chào hỏi.

Cố Vũ Trạch đang giúp Lâm Vi xử lý vết thương dừng một chút, cơ hồ trong nháy mắt, liền buông tay Lâm Vi ra.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, phảng phất có một loại cảm giác bị bắt gian.

Diệp Phồn Tinh không hề có ý nghĩ này, cô nhìn Lâm Vi, thái độ đối với Lâm Vi so với Cố Vũ Trạch tốt hơn rất nhiều: "cậu đã thức dậy rồi à."

Ở trong mắt cô, Lâm Vi là bạn tốt, về phần Cố Vũ Trạch, cũng chỉ là một người qua đường thôi!

Coi như là con trai của chị chồng, cũng miễn cưỡng tính cháu ngoại của cô?

Ngược lại, không có quan hệ gì khác.

Lâm Vi nói: "mình dậy khá sớm, tối hôm qua gây phiền toái cho cậu rồi."

Diệp Phồn Tinh cười nói: "cậu lại khách khí với mình rồi, sau này không để ý tới cậu rồi nữa."

Vừa rồi cô cũng không có bỏ lỡ phản ứng của Cố Vũ Trạch, không nghĩ tới tên này lại còn xấu hổ!

Muốn yêu đương công khai thì cứ thoải mái thừa nhận nha!

Mình cũng sẽ không kỳ thị hắn.

Cố Vũ Trạch nhìn hai người nói chuyện, trực tiếp đi ra.

-

Lúc ăn bữa sáng, Phó Linh Lung đi nghe điện thoại, ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ sáng sớm lại không ở nhà, cho nên, lúc ăn cơm, chỉ có bốn người bọn họ.

Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, cầm lấy cái bánh bao, đưa cho anh, "Ông xã."

Phó Cảnh Ngộ há mồm, ăn còn cắn vào tay cô.

"Anh cắn vào tay em rồi." Diệp Phồn Tinh cau mày nói.

Phó Cảnh Ngộ kéo tay của cô tới, giữ tại trong lòng bàn tay anh, chủ động bón thức ăn cho cô.

Cố Vũ Trạch:Gâu gâu

Lâm Vi:"... "

...

Cố Vũ Trạch ngồi ở một bên, nhìn Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ngọt ngào.

Rõ ràng là bởi vì học phí, cô mới gả cho cậu hắn, nhưng mà tình cảm của bọn họ nhìn qua thật sự rất tốt.

Cơ hồ mỗi lần, cùng bọn họ ăn cơm, hắn lại bị nhét đầy một bụng thức ăn cho chó

Lâm Vi ngồi ở một bên, an tĩnh nhìn lấy một màn này.

Gâu gâu, hai đứa nó lại ngược cẩu độc thân rồi

Like và bỏ phiếu cho sữa nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.