Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 17: Cầm bao lì xì lớn




Nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, bà Phó có chút băn khoăn, "Tiểu Diệp tuổi không lớn lắm nhỉ?"

Thoạt nhìn cùng Cố Vũ Trạch không sai biệt lắm.

Diệp Phồn Tinh còn là một học sinh, trên người mười phần cảm giác ngây ngô.

Diệp Phồn Tinh nói: "Tháng mười này tròn hai mươi ạ." Cô cũng không thể nói chính mình thực tế tuổi tác càng nhỏ một chút đi.

Bà Phó nói: "có hơi nhỏ."

Bất quá, bà nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, thật giống như con trai không có để ý chút nào.

"Em Còn đang đi học chứ?" Phó Linh Lung nói.

Người trong nhà đối với Diệp Phồn Tinh đều rất tò mò.

"Em sắp lên đại học."

"Thi trường học nào?"

"Đại học A ạ."

Đại học A mặc dù không nằm ở thành phố lớn, nhưng cũng là trường đại học trọn điểm của cả nước.

Cô thật ra cũng muốn đi qua thành phố khác, nhưng lúc đó, đang cùng Cố Vũ Trạch giao hẹn.

Bây giờ nhớ lại, thật đúng là buồn cười.

Nghe cô nói là Đại học A, Phó Linh Lung hai mắt tỏa sáng, "Không tệ a! Vậy chắc em thành tích rất tốt đi! Bảo Bảo nhà chị cũng học đại học A. Một mình nó ở bên ngoài chị không yên tâm, liền bảo nó lưu lại học ở đây. Ồ, Tiểu Diệp, em cấp ba học ở trường nào?"

Diệp Phồn Tinh cứng đờ, "Là trường Nhất trung."

Loại chuyện này tùy tiện tra một chút cũng là biết, cô cũng không thể nói dối.

"Oa!" Phó Linh Lung kinh ngạc nói: "Cùng trường Bảo Bảo nhà chị ư! Nó tên là Cố Vũ Trạch, em có biết nó không?"

Đâu chỉ biết, bọn họ còn ngồi cùng bàn, còn từng yêu nhau...

Nghĩ tới đây, Diệp Phồn Tinh liền cảm giác tê cả da đầu.

Nhìn bộ dạng Phó Linh Lung, cô nếu là nói thật, phỏng chừng, liền cô cùng Cố Vũ Trạch lui tới qua sự tình, cũng phải dặn dò mới tính xong.

Cho nên, cô lựa chọn nói dối, "Bình thường em cũng không có để ý."

"Cũng đúng, nhìn một cái liền biết Tinh Tinh chính là một lòng đặt vào việc học tập, không giống như những nữ sinh trường học khác... Em nhìn Bảo Bảo nhà chị như vậy chứ, nghe nói nữ sinh thích nó cũng nhiều lắm nha! Bây giờ trẻ con trưởng thành sớm quá! Chị còn nghe nói nó ở trong trường còn có một cô bạn gái!"

"..." Diệp Phồn Tinh cứng ngắc cười cười, quả thật là không biết nên làm sao tiếp lời.

Nếu như, để cho Phó Linh Lung biết, mình chính là người bạn gái kia của Cố Vũ Trạch thì thật xấu hổ.

Phó Cảnh Ngộ cách Diệp Phồn Tinh rất gần, có thể cảm giác được cô có chút không được tự nhiên.

Chẳng lẽ là bởi vì, Cố Vũ Trạch mới vừa phản ứng...

"Lúc nào ăn cơm?" Phó Cảnh Ngộ mở miệng.

"Cảnh ngộ con đói rồi à? Nấu cũng sắp xong rồi. Mẹ đi xem một chút." Bà Phó cũng sẽ không chú ý Diệp Phồn Tinh, trực tiếp đi phòng bếp.

Bà mới vừa vội vã nhìn con trai cùng con dâu, liền trực tiếp tới.

Phó Cảnh Ngộ tỏ ra không muốn, Phó Linh Lung cũng không có hỏi lại Diệp Phồn Tinh vấn đề trong trường, "chị đi gọi Bảo Bảo xuống dùng cơm."

-

Đây là Diệp Phồn Tinh lần đầu tiên tới nhà, cho nên, cha mẹ của Phó Cảnh Ngộ, cho cô một bao lì xì lớn.

Sau khi Trở về phòng, Diệp Phồn Tinh liếc nhìn một cái, phát hiện có rất nhiều tiền

"Chú, cái này cho chú." Cô đem bao tiền lì xì trả lại cho Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngộ nhìn một cái, không có nhận, "cứ giữ lại đi."

" sao có thể?" Diệp Phồn Tinh chẳng qua là bị Phó Cảnh Ngộ tạm thời kéo tới làm cô dâu.

Lại không phải thật cùng Phó Cảnh Ngộ yêu đương kết hôn, trong nhà anh cho đồ vật, cô luôn cảm thấy cầm không tốt lắm.

"Để cho em giữ thì cứ giữ đi" Phó Cảnh Ngộ vô cùng nghiêm túc.

Diệp Phồn Tinh nói: "Vậy thì tôi cứ giữ, khi nào chú cần thì tôi trả cho chú "

Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn cô bộ dáng nghiêm túc, anh nhìn ra được, mặc dù bọn họ lĩnh giấy hôn thú, nhưng Diệp Phồn Tinh cũng không có chân chính thích ứng trở thành vợ của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.