Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 90: Báo cảnh sát!!!




"Tinggg—— "

Thang máy vừa đến, Tố Tâm đi vào, từ đầu đến cuối không có nhìn Hạ Hàm Yên.

Lời nói của Tố Tâm, để cho Hạ Hàm Yên nhớ tới ngày đó Hứa Khai từng nói...

"Anh lựa chọn tha thứ em, là vì bốn năm này trừ em còn đứng nguyên tại chỗ chờ anh, những người khác cùng việc khác đều đã thay đổi."

Kỳ thực, bốn năm này ở nguyên một chỗ chờ Hứa Khai, chỉ có Tố Tâm.

Hạ Hàm Yên nắm đấm nắm chặt, biết cá tính của Tố Tâm, lần này không có nói cho Hứa Khai biết, về sau cũng tuyệt đối sẽ không nói, Hạ Hàm Yên thở phào nhẹ nhõm.

...

Tố Tâm từ bệnh viện đi ra, thấy một đám người vây quanh Bạch Hiểu Niên đang khí thế ngất trời.

Chiếc xe Audi A4 của Bạch Hiểu Niên cùng một chiếc Póche 911 màu đỏ đụng vào nhau, cửa xe của Bạch Hiểu Niên bị đụng bay ra ngoài thật xa.

"Cô có biết xe của tôi đắt như nào không, cô lái một chiếc Audi A4 bồi thường nổi sao! Nhìn cô lớn lên xinh đẹp như vậy, nghĩ cô chịu thua mềm mỏng một chút coi như xong, cô còn dám cùng thiếu gia tôi hò hét! Tôi cho cô biết... Anh trai tôi chính là luật sư! Có tin hay không bổn thiếu gia cho cô bồi thường đến táng gia bại sản!"

Một người thiếu niên mặc một chiếc áo da đang dùng ngón tay trỏ chỉ vào Bạch Hiểu Niên so với anh ta thấp nửa cái đầu, thập phần phách lối hướng về phía Bạch Hiểu Niên ồn ào, ba người bạn đi theo cũng đều nhìn Bạch Hiểu Niên cười.

Đời này, Bạch Hiểu Niên đau nhất rất chính là có người dùng ngón tay chỉ vào mặt mình, buồn bực đẩy thiếu niên ra, ngôn từ sắc bén: "Audi A4 cũng là chính tôi kiếm tiền mua, không giống như cậu bịp bợm cha mẹ lấy tiền lái xe thể thao, xảy ra một chút chuyện liền muốn gọi anh trai xử lí, cậu xem cậu làm được cái thá gì! Đúng là gánh nặng của xã hội!"

"Cái gì cái gì! gánh nặng!"

Thiếu niên cay cú la hét muốn giơ nắm đấm lên hướng về phía Bạch Hiểu Niên dáng xuống, lại bị đồng bọn kéo về.

"Thiên Tứ! Thiên Tứ! Được rồi được rồi... Cậu sao phải tính toán với một người phụ nữ!"

Bạch Hiểu Niên vừa nghe tên của thiếu niên liền cười ra tiếng, nói trào phúng: "Thiên Tứ! một thằng nhóc mũi chưa sạch mà dám tính toán với bà chị này sao!"

"Mẹ nó, cô đúng là một người phụ nữ xấu xa!"

Lửa giận bốc lên, một người bạn của cậu ta phải ôm eo mới miễn cưỡng kéo được cậu ta không động thủ: "Cậu đã quên ba cậu nói nếu lại gây sự sẽ tống cậu ra nước ngoài rồi sao! Không nên gây sự!"

Tố Tâm chạy tới bên hai chiếc xe, theo vết tích của bánh xe có thể nhìn ra xe của Bạch Hiểu Niên hẳn là đang yên đang lành đứng yên một chỗ bị va phải, Tố Tâm lấy điện thoại di động ra chụp lại hình ảnh, ánh mắt đảo qua chiếc xe Porsche 911, thấy trên ghế sau để ba cái áo đồng phục trung học phổ thông.

"Ai! Cô định làm gì đây!" bạn của thiếu niên nhìn thấy Tố Tâm nói.

Tố Tâm không có phản ứng lấy lại điện thoại di động ra, đi tới bên Bạch Hiểu Niên nói: "Báo cảnh sát đi!"

Cô thừa nhận, cô cố ý nói câu này với Bạch Hiểu Niên vì nghe được bạn của thiếu niên kia nói không thể gây sự...

"Đúng..." Bạch Hiểu Niên tức giận lồng ngực phập phồng kịch liệt.

"Cậu gọi đi!" Tố Tâm tiếng nói nhàn nhạt, " Gọi cảnh sát tới giải quyết, ảnh mình đã chụp lại."

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của người thiếu niên tên Thiên Tứ tái đi. Cảnh sát đến hỏi chuyện, nếu để cho cha của cậu biết cậu lén lút lái xe ra ngoài, đảm bảo cha cậu sẽ tống cậu ra nước ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.