Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 277: Đón em!




"Anh, em đã buông xuống."

Tố Nguyên một tay vịn tay lái, nghiêng đầu liếc nhìn Tố Tâm, lời này của cô không giống làm bộ.

Anh nhìn về phía trước, gật đầu: "Bỏ xuống được là tốt!"

Bên trong kính chiếu hậu, Tố Tâm chú ý tới một chiếc Maybach đang đi theo phía sau, tuy rằng không thấy rõ lắm biển số xe, nhưng trái tim vẫn là thình thịch nhảy lên.

Hẳn là sẽ không phải là Phó Kiến Văn!

Thành phố A xe sang trọng không ít, người có xe Maybach cũng không ít, Tố Tâm nhẫn nhịn tim đập, đè xuống suy nghĩ trong lòng mình, tự nói với bản thân không phải cứ xe

Maybach là Phó Kiến Văn ở trong đó.

Tố Nguyên đem xe dừng ở cổng lớn đài truyền hình, Tố Tâm cởi đai an toàn nói với Tố Nguyên: "Em đi trước, anh lái xe chú ý an toàn..."

"Tố Tố!"

Tố Tâm đè xuống chốt cửa, quay đầu lại: "Dạ!"

Năm giờ rưỡi chiều, thời gian cũng không muộn, nhưng bầu trời đã có chút tối, sắc màu loang nổ chiếu vào kính xe... rơi vào khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của Tố Tâm, lờ mờ làm cho ngũ quan của cô có vẻ thập phần tinh xảo, giữa lông mày xinh đẹp hơi nhíu.

Tố Nguyên hầu kết nhẹ nhàng trượt, vẫn là đem lời muốn nói nuốt trở vào, mấp máy môi mỏng, giọng nói trầm thấp bình tĩnh: "Về sau có chuyện liên quan đến chuyện trong nhà, trước khi làm điều gì hãy thương lượng với anh một chút, được không!"

Biết Tố Nguyên ám chỉ chính là lần này cô tìm Phó Kiến Văn lấy tư liệu, Tố Tâm gật đầu: "Em biết rồi, anh..."

Tố Nguyên gật đầu: "Đi đi..."

Xuống xe, nhìn theo xe của Tố Nguyên rời đi, Tố Tâm bấm điện thoại gọi cho Tống Hiểu.

Vừa nãy trên đường, Tố Tâm đều muốn gọi điện thoại cho Tống Hiểu, nhưng có Tố Nguyên ở đó... Cô vẫn là kìm nén lại.

Gió lạnh thổi qua, cơ hồ đem Tố Tâm thổi bay đi, gió lạnh, Tố Tâm ôm chặt hai tay, cành cây lay động, nước đọng ào ào ào đổ xuống, Tố Tâm một tay che đỉnh đầu hướng về trạm xe buýt bên cạnh đợi xe, ngón tay dài nhỏ vén lại sợi tóc hơi rối ra sau tai.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Giọng nữ trong trẻo bên trong điện thoại phát ra, Tố Tâm chau mày, để lại cho Tống Hiểu một tin nhắn, bảo Tống Hiểu nhìn thấy lập tức gọi điện thoại lại cho cô.

Đèn màu trên tấm áp phích chỗ đợi xe buýt nhấp nháy, làm cho cả người Tố Tâm đều dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa.

Có đèn xe hướng về phía Tố Tâm.

Cô nghiêng đầu.

Một chiếc Maybach liền dừng ở cách đó không xa, trong lòng Tố Tâm nhảy nhót, cô đem điện thoại di động thả lại trong túi xách, đi về hướng Maybach.

Cách kính chắn gió, Tố Tâm nhìn thấy một người đàn ông mặt mày thâm thuý đang ngồi ở bên trong, tim đập áy náy.

Kéo cửa xe tay lái phụ ra, ngồi vào, mặt mày không che giấu được mừng rỡ: "Sao anh lại ở chỗ này!"

Phó Kiến Văn cười cười: "Đón em..."

Điện thoại của Phó Kiến Văn vang lên, anh liếc nhìn sau đó tắt máy, tiện tay đặt ở bên trên xe.

Định hỏi xem làm sao Phó Kiến Văn biết cô ở nơi này nhưng Tố Tâm lại nuốt trở vào, cô nhớ tới vừa nãy ở bên trong kính chiếu hậu cô có nhìn thấy một chiếc Maybach đi theo.

Tố Tâm nắm chặt túi xách, đáy lòng có đường mật, cảm thấy vô cùng ngọt ngào: "Anh đi phía sau tôi lúc nãy phải không!"

Phó Kiến Văn gật đầu, đáp một tiếng, điện thoại lại chấn động.

Anh không có bắt máy, mắt nhìn phía trước chuyên tâm lái xe, đánh quẹo về hướng trái...

Thấy xe không phải đi về chỗ của mình, Tố Tâm liền hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào!"

"Đến nhà của tôi, Đoàn Đoàn nhớ em." Cuối cùng Phó Kiến Văn vẫn là đưa tay ra tắt máy.

Tố Tâm gật đầu, lúc đi ngang qua tiệm bánh gato, cô bảo Phó Kiến Văn dừng lại ở bên đường mấy phút, mua cho Đoàn Đoàn một chiếc bánh gatô.

*Like và bỏ phiếu cho sữa nhaaa *


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.