Giữa hai lông mày chính là đã trải qua phong ba mưa nắng, cho dù chỉ là bóng lưng, nhưng cũng có thể khiến cho người ta không thể không chú ý, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có mị lực mười phần.
Tình cờ nghiêng người gảy tàn thuốc xuống thùng rác, ánh đèn ấm áp từ quán cà phê phía bên cạnh, phác hoạ ra gương mặt Phó Kiến Văn nam tính mười phần, thấy anh giơ tay liếc nhìn đồng hồ, môi mỏng khẽ động, sương trắng từ môi mỏng tràn ra...
Trong lòng Tố Tâm lại có cảm giác áy náy.
Trong làn khói trắng, tầm mắt như là có cảm ứng nhìn về phía Tố Tâm.
Phó Kiến Văn dập điếu thuốc lá, một tay khác cúp điện thoại, đem điện thoại di động cất vào bên trong túi áo âu phục.
Hai cô gái đứng ở bên cạnh Tố Tâm cũng đã chú ý tới Phó Kiến Văn, đỏ mặt che miệng thấp giọng xì xào bàn tán.
"Ôi đẹp trai quá, mình có nên đi lên xin số điện thoại không đây!"
"Không được, mình chưa trang điểm! Sớm biết như vậy mình trang điểm rồi mới ra ngoài có phải không..."
Hai gò má của Tố Tâm ửng đỏ, không có nhăn nhó, đẩy xe của siêu thị đi tới bên người Phó Kiến Văn, ngửa đầu nhìn anh, gương mặt thanh tú mơ hồ có chút ngượng ngùng: "Sao anh lại tới đây!"
"Mưa đang rơi, một mình em làm sao có thể vừa che ô vừa xách đồ về!" Phó Kiến Văn từ trong xe đẩy nhấc ra hai túi ny lon, xách ra, con mắt mỉm cười.
Tố Tâm lấy ô từ trong xe đẩy ra, đưa xe đẩy về chỗ để xe, bật ô lên, xoay người... bả vai gầy gò của Tố Tâm đã bị bàn tay ấm áp của Phó Kiến Văn nắm lấy, kéo vào trong lồng ngực, giúp cô chặn lại gió lạnh.
Tay phải mang theo hai túi ny lon to như vậy, tay trái ôm lấy vai của cô, trên người chính là mùi vị nam tính của riêng anh cùng với mùi vị thuốc lá nhàn nhạt xông vào mũi Tố Tâm, khiến cho cô không tự chủ được tin tưởng cùng có cảm giác an toàn.
Tai Tố Tâm chợt đỏ, hai tay nâng ô cao hơn, tránh che lại tầm mắt của Phó Kiến Văn.
Nghe tiếng nước mưa tinh tế dày đặc gõ trên mặt ô, cô hỏi: "Sao anh không gọi điện thoại hỏi một chút, nếu như tôi không ở siêu thị này thì làm sao bây giờ!"
"Nửa giờ có thể về tới, đích thị là siêu thị này, ngoại trừ nơi này còn có chỗ nào!" Phó Kiến Văn cười cười, tiếng nói thành thục trầm ổn, nghe rất êm tai.
Đi vài bước là tới xe, Phó Kiến Văn kéo cửa tay lái phụ ra để Tố Tâm ngồi vào trước, đem đồ vật bỏ vào cốp sau, lên xe.
Trên đường trở về, Phó Kiến Văn nhận một cú điện thoại, nghe ra trong điện thoại đang nói về chuyện của Phó Thiên Tứ, Tố Tâm buồn bực ngán ngẩm mở facebook ra xem, muốn nhìn một chút tiến triển.
@ Tô Mạn Mạn: Ảnh đế, tôi muốn sinh con khỉ cho anh! //@ Thời Hàn Sơ (thực ra năm sau là năm con chuột nhưng sữa để khỉ con cho đáng yêu nha)
Sự tình phát triển theo phương hướng, hoàn toàn khiến Tố Tâm bất ngờ.
Tuy rằng Hạ Hàm Yên còn không có bất kỳ động tác nào, nhưng tin nóng ở mục tìm kiếm đã không còn là ba cái tên Tố Tâm, Hứa Khai, Hạ Hàm Yên nữa, mà chính là tin tức Tô Mạn Mạn muốn sinh khỉ con cho Thời Hàn Sơ!
*Có ai muốn sinh khỉ con cho anh Phó không nào????đừng quên bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *