Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 216: Anh tránh ra trước




Hình ảnh Phó Kiến Văn níu lấy cổ áo của Vương Tuyền đánh người, một lần rồi lại một lần chiếu lại ở trong đầu Tố Tâm, mỗi một lần chiếu lại... Đều khiến cho đáy lòng cô sinh ra một cảm giác khó tả.

Những năm này, người theo đuổi Tố Tâm như cá diếc sang sông, nhưng có thể vì Tố Tâm vung nắm đấm... Đại khái chỉ có một mình Phó Kiến Văn.

Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc Phó Kiến Văn đánh Vương Tuyền, làm cho cô có loại cảm giác, trên thế giới này chỉ có anh mới mang lại cho cô cảm giác được che chở...

Hơi thở của người đàn ông dần dần xâm lấn cả người cô, trong đầu hãy còn đang suy nghĩ lung tung, cả người đã được Phó Kiến Văn ôm lấy đặt ở trên kệ bếp.

Tố Tâm chấn kinh, hai tay sít sao quàng lấy gáy Phó Kiến Văn.

Bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm rõ ràng nhìn thấy trong tròng mắt đen thâm thuý của Phó Kiến Văn chính là điên cuồng phun trào.

Bàn tay anh mạnh mẽ tách hai chân thẳng tắp mảnh khảnh của cô ra, đứng càng gần kề cô, hôn cô, bàn tay lớn từ cô trượt xuống, dùng sức đem người kéo về hướng mình, hôn cường thế bá đạo... Ép cho thân của cô không thể không ngửa ra sau.

Nhiệt độ nóng bỏng, đốt lên đống củi khô tựa như Tố Tâm, thiêu đốt hết thảy tâm tư đang hỗn loạn của cô, phảng phất trong thiên địa chỉ còn lại hai người.

Thân thể hai người biến hóa kịch liệt.

Hô hấp của Phó Kiến Văn càng ngày càng ồ ồ, anh nâng cái mông của cô lên, đem người ôm lấy, cánh tay rắn chắc kéo cô.

Tố Tâm thất kinh, hô một tiếng nhưng lại bị Phó Kiến Văn nuốt vào, hai chân nhanh chóng kẹp lấy hông của anh, cả người bị Phó Kiến Văn ôm lên mang tới ghế sa lon ngoài phòng khách.

Cánh môi được buông ra, ngực Tố Tâm kịch liệt phập phồng... Cảm thấy ghế sa lon sau lưng đều là bỏng người.

Bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm xấu hổ cúi đầu, hai tay vẫn đặt ở phần gáy Phó Kiến Văn.

"Anh tránh ra trước..." giọng nói của Tố Tâm bị nhiễm lên tình dục vô cùng quyến rũ, tầm mắt né tránh không dám nhìn thẳng Phó Kiến Văn ở đối diện.

Hô hấp của Phó Kiến Văn ồ ồ, hơi thở nóng bỏng làm cho noi mẫn cảm nhất là lỗ tai muốn thiêu cháy.

Né tránh quay đầu, phần gáy ưu mỹ mê người của cô ngọ nguậy, đặc biệt có vẻ dụ người.

Một giây sau, đôi môi nóng bỏng của Phó Kiến Văn đã rơi vào phần gáy Tố Tâm, Tố Tâm không nhịn được thấp giọng nghẹn ngào, ngón tay siết chặt bộ quần áo ở nhà của Phó Kiến Văn.

Bên dưới lớp áo sơmi, Tố Tâm không mặc áo ngực, Phó Kiến Văn biết...

Bàn tay lớn từ áo sơmi tiến vào, da thịt non nớt mịn màng khiến Phó Kiến Văn không cầm giữ được, bàn tay lớn một đường hướng lên trên, nắm chặt mảng kia mềm mại, càng thêm ra sức lấy lòng Tố Tâm.

Tố Tâm cắn môi, một tay đặt tại phần gáy Phó Kiến Văn, một tay cách lớp quần áo của anh vò nhàu nát, chỉ cảm thấy có một điện chạy xẹt qua cột sống kéo lên trên đầu, Tố Tâm bị kích thích, cả người uốn éo nhưng vẫn cố nhẫn nhịn khép lại hai chân: "Anh đừng..."

Tiếng nói kiều mị của Tố Tâm càng làm cho Phó Kiến Văn thêm rạo rực.

Giữa lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm hai người đã đều là một thân mồ hôi.

Tóc Tố Tâm mới vừa rồi được Phó Kiến Văn buộc lên giờ đã xoã ra, tóc rối xốc xếch bị mồ hôi dính vào trên má...

Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn khẽ vuốt ve động viên Tố Tâm, quan sát biểu lộ của cô, nhẫn nại vô cùng khổ cực.

Cả người Tố Tâm đều đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng trong lúc Phó Kiến Văn hôn cô, một tay lại ở trên ghế sa lon lục lọi cái gì đó.

Tìm thấy túi áo khoác âu phục, anh móc ra nột hộp bao cao su, buông môi Tố Tâm ra.

Tầm mắt Tố Tâm hướng về phía bàn tay lớn của Phó Kiến Văn nhìn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.