Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 120: Không thể nói là thích ứng hay không thích ứng




Cái này... âu phục của Phó Kiến Văn cùng với âu phục trong ảnh tin bát quái ở đài truyền hình, hẳn là cùng một bộ.

Cô vẫn cảm thấy Phó Kiến Văn là một người có yêu cầu cực cao đối với cuộc sống bởi vì Tố Tâm chưa từng thấy Phó Kiến Văn mặc một bộ quần áo hai ngày... Vậy mà...

Thấy Tố Tâm không lên tiếng, Phó Kiến Văn lại nói: "Một lúc nữa, tôi sẽ để tài xế đưa em trở về."

Một mình Phó Kiến Văn xác thực không cách nào vừa ôm Đoàn Đoàn lại lái xe được.

Gió đêm man mát, áo khoác của Tố Tâm đã trùm lên người Đoàn Đoàn rồi, vào lúc này một cơn gió thổi đến... da gà trên cánh tay cô đều nổi hết lên.

Trong lồng ngực, Đoàn Đoàn đem khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về lồng ngực ấm áp của Tố Tâm cọ cọ, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt ở trên cánh tay cô...

Không đành lòng, Tố Tâm gật đầu.

Phó Kiến Văn kéo ra cửa xe ở ghế sau, Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn cẩn thận ngồi xuống.

Bên trong xe, tràn đầy mùi vị của Phó Kiến Văn, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, bên trong xe, mùi vị đàn ông quanh quẩn ở xung quanh Tố Tâm, cô nhớ tới tin bát quái của Phó Kiến Văn với Tô Mạn Mạn, anh cũng kéo ra cửa xe ghế sau như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mơ hồ bất an.

Người đàn ông cao lớn đứng ở cửa xe bên cạnh, Tố Tâm khom lưng ngồi vào trong. Thấy Tố Tâm điều chỉnh tốt tử tư thế ngồi, mới nói: "Mặc một áo sơ mi xuống lầu, không lạnh sao!"

Tố Tâm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Phó Kiến Văn, nói một câu: "đóng cửa xe lại sẽ không lạnh.

Không muốn nhìn Phó Kiến Văn, Tố Tâm dời tầm mắt nhìn chăm chú vào Đoàn Đoàn đang ngủ say, tay vỗ vỗ ở trên người nhóc.

Đèn đường mờ mờ, Tố Tâm ngũ quan tinh xảo điềm đạm, Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm cụp mắt chăm chú nhìn xem Đoàn Đoàn, Phó Kiến Văn không nói thêm gì, thay cô đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái, cởi áo khoác đặt ở tay lái phụ, lúc này mới khởi động xe.

Từ trung cư đi ra, xe rất nhanh sẽ lên đường chính.

Bên trong xe rất yên tĩnh, ngay cả đài cũng không có bật, Phó Kiến Văn mở một chút cửa, gió mát thổi vào.

Đèn đường không ngừng theo cửa sổ xẹt qua, khiến gương mặt Phó Kiến Văn bên cạnh lúc sáng lúc tối.

Tố Tâm cảm thấy bầu không khí lúng túng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Đèn đỏ.

Tố Tâm đột nhiên hối hận, vừa nãy làm sao không nghĩ tới để Phó Kiến Văn gọi người tới!

Chính mình đi theo chạy đến chỗ của anh, cô vô cùng hối hận, thời gian ngủ căn bản cũng không đủ.

Trong lòng âm thầm ảo não, lại không thể biểu hiện ra, lông mày nhíu thật chặt.

"Thay đổi Tổng giám đốc đài có kịp thích ứng không!" Phó Kiến Văn đột nhiên mở miệng nói, giọng trầm thấp mang theo chút khàn khàn.

Tố Tâm bất ngờ, không biết vì sao Phó Kiến Văn cũng biết, nghĩ lại cảm thấy sự thay đổi này cũng không phải là chuyện nhỏ, lại cũng không phải là cái gì bí mật, Phó Kiến Văn biết rất bình thường.

"Tổng giám ở trên cao, tôi với không tới... Không thể nói là thích ứng hay không thích ứng."

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Tố Tâm lại cảm thấy, Tổng giám đổi thành một người phụ nữ, toàn bộ cấp cao của đài đều đổi thành phụ nữ, như vậy chuyện đàn ông cấp trên quấy rầy phụ nữ cấp dưới sẽ ít đi, quy tắc ngầm cũng ít đi, là chuyện tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.