Nhị ca nằm trên giường hết một ngày mới cuốn gói chạy lấy người.
Nhị ca là bị Địch Mặc Viễn ôm đi, không biết Thẩm Hiên mà nhìn đến cảnh này sẽ có cảm giác gì.
Quả nhiên, bữa tối Thẩm Hiên liền vội vàng chạy tới, đem cha ta dọa thiếu chút tiểu ra quần, trong lòng không ngừng cân nhắc có phải hay không đã phạm vào tội chém đầu, bất an lo lắng không yên, mồ hôi tuôn ướt đẫm.
Kết quả Thẩm Hiên chính là đảo mắt nhìn mấy người đang ăn cơm, đem ánh mắt hướng ta: “Kỳ Vân Thư đâu?” Hung hãn khó thấy.
“Ân, ca hắn thân thể không khỏe, đang nghỉ trong phòng ta, ta, ta mang ngươi đi.” Ta học theo lời kịch nhị ca đã dậy ấp úng nói.
Vừa rời tiền thính, Thẩm Hiên liền hung tợn trừng ta: “Nói thật!”
Bình thường sao không thấy ngươi thông minh như thế. Ta ở trong lòng mắng thầm, không dám xem nhẹ cái mặt đã muốn đen một mầu của hắn, vẫn là ngoan ngoãn đem lời của nhị ca truyền đạt lại: “Nhị ca nói, ngươi đã làm một việc khiến hắn sinh khí, cho nên quyết định đi tìm đại ca trú vài ngày. Chờ ngươi nghĩ thông suốt lại tìm hắn.”
Thẩm Hiên đau đầu vỗ trán: “Đại ca ngươi….” Hắn còn tự thân khó toàn, phỏng chừng bây giờ còn ngồi ngốc trong Tứ Vương phủ – “Thật là, càng làm càng thêm loạn.” Thẩm Hiên thở dài một hơi, không tái truy vấn, xoay người rời đi.
Đai ca lại xảy ra chuyện gì? Ta dường như vừa ngửi thấy tia ám muội.
“Tốt lắm, nhị ca ngươi đi ra đi.” Ta đối nóc nhà hô một tiếng, Địch Mặc Viễn ôm nhị ca bay xuống.
“Thực không hiểu các ngươi, hai ngươi đều là lưỡng tình tương duyệt, lại còn làm cái trò này.” Ta bất mãn oán giận nói, vì cái gì mõi lần đều lấy ta làm bia. [vì mặt ngươi dày!]
“Ngươi không hiểu, hắn lần này phế hậu cung thực sự lỗ mãng, ai chẳng biết dã tâm của Lâm Thừa tướng, hắn còn dám!” Nhị ca lấy tay búng trán ta – “Hai ngày này cho hắn hảo hảo thanh tỉnh, ta ở lại trong cung còn dài.”
Nga, ta cái hiểu cái không gật gật đầu, thấy Địch đầu gỗ phía sau hắn không nói gì nhịn không được phát hỏa: “Ngày hôm qua ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu. Vì cái gì đem hắn gọi tới đây?” Làm hại ta trò hay không thấy được, bị hắn bám cả đêm, kết quả cái gì cũng làm không được.
“Ha ha.” Nhị ca cười đến giảo hoạt – “Bởi ta phát hiện, chỉ có hắn mới chỉnh được ngươi nha!”
“Ngươi!” Sao lại nói cái kiểu này. Ta tái phiêu phiêu ánh mắt nhìn đầu gỗ, vẫn là một bộ mặt quan tài – “Hừ, ta không thèm cùng các ngươi so đo.”
Ta đi nhanh, cứ thế không nghe đến nhị ca đối đầu gỗ nói: “Khanh nhi nàng thẹn thùng.”
Này gia khỏa chỉ biết châm lửa đầu gió!
…
Thẩm Hiên quả nhiên như nhị ca dự đoán, không tới Lạc Dương mà ở trong cung lo chuyện của Lâm phi.
Nhị ca ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, tinh thần phục hồi tốt lắm, lại bắt đầu nơi nơi chỉnh người. Vào một buổi sáng của một ngày nhàm chán nào đó, nhị ca kéo ta đi trên đường, bởi vì ta kiên trì cho nên Địch đầu gỗ bảo trì khoảng cách mười thước với ta.
Nhị ca đội mạo sa, hắn cực ghét cảm giác dính dính khi dịch dung, vì thuận tiện, ta đổi qua nam trang, không cần nhìn cũng biết ta và nhị ca là hai cái dẫn nhân chú mục.
“Ai nha! Ngươi đi đường không nhìn a!” Đang muốn đi đâu đó ăn cơm, vai thình lình bị nắm lấy. Ta ngẩng đầu nhìn lên thấy một gia đinh bắt lấy bả vai ta, đứng sau là một tên hoa lệ thiếu gia, coi như anh tuấn, bất quá sắc mặt hắn khiến ta không thoải mái.
“Ngươi đụng trúng bổn thiếu gia, nói gì cũng nên bồi tội chứ?” Ánh mắt ngả ngớn của hắn lưu luyến trên người ta và nhị ca, giống như đang nhìn một thượng phẩm hàng hóa nào đấy.
Nói gì thì nói, ta ngay cả chạm cũng chưa có đụng tới vạt áo của hắn!
Đang muốn phản bác, nhị ca liền một chưởng chém tới cái tay đang đặt trên vai ta của tên gia đinh kia, hắn ăn đau liền bỏ tay ra. Những tên còn lại muốn xông lên thì bị tên hoa lệ công tử kia ngăn lại.
“Ban ngày ban mặt lại mang mạo sa, sẽ không phải là nhìn không giống người đi.” Ánh mắt ngả ngớn lại lần nữa đảo qua – “Ta xem vị công tử này lớn lên cũng tế da nộn thịt (da thịt nõn nà), chẳng lẽ các ngươi là từ trong Ỷ Lan Viện đi ra?” Ỷ Lan Viện là tiểu quan quán lớn nhất kinh thành.
Mấy tên phía sau hắn nhất thời cười rộ lên.
Ta nắm chặt tay, xem bộ dạng mấy tên gia đinh kia, quyền cước của ta hẳn vẫn có thể ứng phó đi?
Nháy mắt tiếp theo một bóng đen lao tới, chỉ trong một chốc liền đem đám người kia đánh đến kêu cha gọi mẹ, nga, ta đã quên là còn Địch đầu gỗ.
Xem sắc mặt đầu gỗ, hắn tựa hồ so với ta còn phẫn nộ hơn. Khó thấy được đầu gỗ biến sắc a.
Hoa phục nam tử bị đánh thành đầu heo vọi vã bò lên, lăn về phía trước còn không quên để lại một câu đe dọa: “Ai chẳng biết cha ta là hướng lý Thừa tướng, các ngươi cứ chờ đấy!”
Này nam nhân… là đối tượng mà ta đào hôn!
Nhưng là, nhi tử của Lâm Thừa tướng, cái này phiền toái lớn a.