Trong tiệc sinh nhật___________
Tin tưởng đây là buổi tiệc long trọng nhất trong suốt mười mấy năm sống của Tiêu Luân.
Yến hội được tổ chức ở hoa viên sau nhà, giữa hoa viên có một tượng nữ nhân điêu khắc màu trắng ngà, chung quanh là hoa hướng dương vàng rực rỡ, cái bàn cẩm thạch đặt ngang dài gần mười thước ở trung tâm hoa viên, hoa tươi, rượu ngon, món ngon, đều do Oliva cùng một nam nhân trung niên cao lớn đưa đến, thời gian chính thức của buổi tiệc còn chưa đến, cho nên trong hoa viên chỉ có hai người bận rộn làm việc.
Luân, đây là ba ba!
Lý Âu một tay ôm Tiêu Luân, một tay chỉ vào Tiêu Quý Phong đang dọn ghế dựa
Hắn ••• chính là ba ba của ta •••!
Tiêu Luân đáy lòng không biết là kích động hay cảm khái, cảm giác hỗn loạn thổi phồng trong ***g ngực.
Tiêu Quý Phong quay đầu lại thấy Lý Âu mang theo Tiêu Luân vào hoa viên, vội vàng buông ghế trong tay, đi đến bên người bọn họ. Nhìn thấy xa xa thân ảnh cao lớn đang hướng mình đến gần, Tiêu Luân có chút theo bản năng lùi ra phía sau từng bước.
【 ông ấy ••• Chính là ba ba của ta mười mấy năm không gặp? 】
Hình dáng trước mắt dần rõ ràng, thân ảnh cao lớn, tóc ngắn gọn gàng, mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng tựa hồ năm tháng khồng làm phai nhạt đi anh khí của ông ấy, khuôn mặt vẫn rất tuấn tú, trừ bỏ trên trán có vài ba nếp nhăn rất nhỏ, cả người thập phần khí chất
Tiêu Luân •• phải không?
Tiêu Quý Phong nhìn thấy Tiêu Luân, có chút kích động, thanh âm bất tri bất giác có chút run rẩy.
Ân •••
Tiêu Luân cũng không biết nên nói từ đâu, có rất nhiều lời chồng chất hơn mười năm, rất nhiều tưởng niệm chồng chất dầy đến hoá không ra, rất nhiều kinh ngạc nhưng lại biểu hiện ngược lại không ra kinh ngạc.
Tiêu quý phong trong mắt có chút ướt át, mạnh ôm lấy đứa con ngay trước mắt, thật lâu sau, mới nói ra ba chữ
Thực xin lỗi.
Thanh âm hiền hậu trầm ổn theo hai người phụ tử run nhè nhẹ trong ngực truyền lại, hốc mắt Tiêu Luân thoáng chốc ướt át.
Ba ba •••
Thiên ngôn vạn ngữ không bằng gọi một tiếng ba ba, buông ra Tiêu Luân, Tiêu Quý Phong nhìn thật kỹ đứa con đã mười sáu năm không gặp, mà hôm nay lại là sinh nhật 16 tuổi của con hắn, cũng là ngày mà cả nhà họ đoàn tụ. Hàng xóm cùng mấy người bạn thân của Lý Âu cũng đã đến chúc mừng.
Các vị,
Tiêu Quý Phong đứng lên, một phen kéo Tiêu Luân qua bên người sang sảng nói,
Đây là đứa con thứ hai của ta Tiêu Luân, cho tới nay hắn đều ở Trung Quốc, ta thực áy náy không thể dẫn hắn đến Mĩ để cùng nhau sống. Hôm nay không chỉ là sinh nhật hắn mà còn là thời khắc mà chúng ta cả nhà đoàn tụ, thật cao hứng khi có mọi người chứng kiến thời khắc đầy ý nghĩa hôm nay, hy vọng các vị đêm nay có thể vui đùa tận hứng !
Nói xong, giơ lên ly rượu, mọi người ở đây cũng giơ ly rượu lên, cùng kêu lên bằng tiếng Trung
Tiêu Luân sinh nhật vui vẻ! thanh âm cứng nhắc nhưng lại có vẻ dị thường thân thiết
Tiếp theo, mọi người nhất nhất đưa lên quà đã chuẩn bị tỉ mỉ. Trừ bỏ nói cảm ơn, Tiêu Luân cũng không biết nói gì hơn. (Ân ~~ ta thik nhất màn tặng quà trong mấy tiệc sinh nhật ~~)
Tiêu Luân, đây là quà ta tặng con.
Tiêu Quý Phong lấy ra ảnh chụp, có chút ố vàng, nhưng coi như cũng rất mới, xem ra đã được chủ nhân của nó bảo quản rất kỹ lưỡng. Ảnh chụp một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Đây là ta và mụ mụ ngươi ở bệnh viện chụp. Bức ảnh chụp chung duy nhất, hy vọng ngươi có thể đem nó giữ gìn tốt .
Trân trọng nhận lấy bức ảnh, Tiêu Luân cẩn thận nhìn .
【 ảnh chụp mụ mụ ••• đẹp quá 】
Trong ánh mắt lộ ra ôn nhu, tay trái vuốt bụng đã thật to, trong mắt lộ ra cười hạnh phúc.
【 từ từ ••• con mẹ nó bộ dáng ••】
Tiêu Luân đột nhiên quay đầu lại nhìn bức tượng điêu khắc, tiếp theo lại quay đầu nhìn Lý Âu hắn gật gật đầu, Chẳng lẽ nói. . . . Tiêu Quý Phong cũng nhìn bức tượng ôn nhu cười
Đây là chiếu theo bộ dáng của mụ mụ ngươi nhờ người khác làm
Tay cầm ảnh không khỏi nắm càng chặt
Cám ơn, ba ba.
Nhào vào lòng ngực Tiêu Quý Phong, Tiêu Luân không khỏi nhiệt lệ đầy mặt, phụ tử hai người trong lòng chút bất tri bất giác gần sát nhau.
【 mụ mụ, cùng ba ba cùng một chỗ, hẳn là thực hạnh phúc đi •••】
Ăn uống linh đình, thải cầu *đầy trời (*banh vải nhiều màu)
Trong không khí bay đầy hương vị sâm banh say lòng người cùng hương thơm bánh sinh nhật ngọt ngào
Tạ ơn vì đã cấp cho ta một buổi tiệc chúc mừng, Tiêu Luân một thân mệt mỏi trở lại phòng
【 nguyên lai ba ba hôm nay là đặt biệt xin nghỉ để chúc mừng sinh nhật ta •••】
Lúc thu dọn bàn ăn, Tiêu Luân từ Oliva biết được Tiêu Quý Phong vì hắn xin nghỉ ra sao, hắn nghĩ nghĩ khóe miệng không khỏi cong cong lộ ra một tia mỉm cười hạnh phúc, tuy rằng tham gia tiệc sinh nhật hắn xong , Tiêu Quý Phong lại trở về công ty, nhưng hắn trong lòng vẫn vô cùng thoả mãn
【 Oliva kì thật là một nữ nhân tốt. . . . ba ba , ngươi không nên tái bỏ lỡ ••】
Cầm trong tay một đống quà hướng lên giường, Tiêu Luân duỗi thắt lưng một cái.
Ai~ xem ra hôm nay ngủ nhiều lắm, ta đến xem quà gì đi!
Mở ra gói quà tinh xảo, bên trong đơn giản là một ít đồ bóng rổ mà nam sinh thích, bảo hộ tay linh tinh gì đó, xem ra nhìn lại ánh mắt Tiêu Luân vẫn là dừng ở tấm ảnh kia, nhìn ba mẹ cũng không quen thuộc, Tiêu Luân có một loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thộc. Ảnh chụp mụ mụ cười thật hạnh phúc, mắt to ngập nước tựa như ẩn tình, làn da trắng nõn cùng hắn không khác lắm
【 hảo muốn thấy nàng •••】
Thất thần nhắm mắt lại, Tiêu Luân lộ ra một biểu tình phức tạp.
Tới nơi này là ý muốn của người sao? Mụ mụ…. thì thầm tự nói.
Ngoài dự đoán phía sau lại phát ra một âm thanh sầu não.. . .
Có lẽ đi ••••
?
Lý Âu? Ngươi tới làm gì? Tiêu Luân kinh ngạc quay đầu lại nói.
Ai ••••Cậu em đáng yêu của ta, em thế nào lại dễ quên như vậy? Em lại không khoá cửa a!~~~~~
Tôi là hỏi anh tới nơi này làm gì! Tiêu Luân còn đang sinh khí với Lý Âu
Anh đến là để tặng quà cho em. Đây! Lý Âu lấy ra từ phía sau một cái ***g sắt, bên trong là một đôi thỏ tai dài đáng yêu.
•••• Tiêu Luân không có lên tiếng
Không vui sao? Lý Âu ôn nhu cười, thanh âm dễ nghe cực kỳ.
Vẫn còn giận anh sao?
•••• như trước không có thanh âm.
Được rồi được rồi, anh lại không có làm cái gì, Luân của anh thật là thích sinh khí~~
Lý Âu ngồi xuống bên người Tiêu Luân, ôm hắn nói.
Còn nói anh không có làm cái gì! Tiêu Luân tránh khỏi cái ôm ấp của Lý Âu, lớn tiếng nói.
Nga? Vậy em nói anh làm cái gì? Lý Âu cười xấu xa nhìn hắn
Anh rõ ràng đã ••• Tiêu Luân mặt lập tức xấu hổ nói không nên lời nói.
Anh đã như thế nào?
Anh! ~
Tiêu Luân tức giận đứng lên
Được rồi được rồi~~ coi như là anh sai rồi. Hôm nay là sinh nhật em, ngồi xuống được chứ? Lý Âu hướng hắn nháy mắt mấy cái, cường ngạnh túm Tiêu Luân kéo xuống.
Xem đi! Lý Âu đem ***g sắt qua, chỉ vào một con thỏ trắng nói
Này chính là thư thỏ, tiếp theo lại chỉ vào con thỏ đen nói này chính là hùng thỏ, Anh đặt tên cho chúng, thỏ trắng gọi Luân, thỏ đen gọi Lý Âu. Hy vọng em có thể đối đãi tốt với chúng. (Thư thỏ= thỏ cái, hùng thỏ = thỏ đực, Lý Âu ngươi như thế là quá gian nha =.=lll)
Nói xong, hai tay đêm ***g sắt đưa Tiêu Luân.
Nga ••••
Tiêu Luân đông cứng tiếp nhận ***g sắt vì trong lúc tức giận hắn không nghe được Lý Âu nói gì (nga ~~ thế là cưng đã vô tình chấp nhận mình là thỏ cái ah???)
Như vậy đi. . . . ngủ ngon nha! Lý Âu trộm hôn lên môi Tiêu Luân, xoay người rời phòng
Uy!
【 đáng giận •• lại bị hôn trộm •••】
【 nói lại •••】
Nhìn vào hai con thỏ trong ***g sắt, Tiêu Luân nghĩ 【 thật đúng là rất đáng yêu. . . một con gọi là Luân, còn con kia là Lý Âu. . . 】
!
【 Lý Âu chết tiệt ! Ngay cả tặng hai con thỏ đều muốn thượng ta! Ta tuyệt đối không tha cho ngươi! 】
Tiêu Luân xiết chặt nắm tay, có một loại xúc động mãnh liệt nghĩ muốn bóp chết con thỏ đen kia. . . .[=))))))) ]