Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 2: Mặt trời lặn ở Shichahai(*)




Edit: Mini

Beta: Min

(*)Shichahai là một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở phía tây bắc của Bắc Kinh, bao gồm ba hồ (Qianhai, nghĩa là Biển trước; Houhai, có nghĩa là Biển sau và Xihai, nghĩa là Biển Tây). Shichahai có nghĩa đen là “hồ của mười ngôi đền”. Xung quanh hồ có mười ngôi đền Đạo giáo và Phật giáo nổi tiếng và một số lâu đài và vườn chính thức của hoàng gia.

Ngày hôm sau, cô rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Khổng Tây Khai.

Lúc đầu còn cho rằng anh gọi đến để tìm Tào Hân.

“Chào cậu, Chu Từ.” Giọng nói của anh làm cho cô nhớ đến rượu mơ, nhớ đến mùi vị rượu trái cây chua chua ngọt ngọt của mùa hè, và đợt gió se se lạnh vào buổi hoàng hôn.

“Cậu tìm Tào Hân sao? Em ấy đến nhà ông bà ngoại rồi, nếu có việc thì tớ có thể chuyển lời cho em ấy giúp cậu.”

“Hả? Tớ không tìm cậu ấy, tớ tìm cậu mà.”

“Tìm tớ sao? Tìm tớ làm gì?”

“Muốn cùng cậu đi ngắm mặt trời lặn ở Shichahai đấy.”

“Ngắm mặt trời lặn?” Không hiểu nổi luôn, như thế này thì thân thuộc quá rồi.

“Đúng vậy, cứ quyết định như vậy đi, mười phút nữa tớ đến trước của nhà cậu.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Bốn năm giờ chiều là lúc ánh mặt trời gay gắt nhất, không thể tránh được cái nắng này càng khiến lòng người oi bức khó chịu.

Khổng Tây Khai mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần jean ống rộng, đạp một chiếc xe Phoenix(*) chạy như bay, khi đi ngang qua cô liền thắng gấp lại, mồ hôi nhễ nhại, nghiêng mặt mỉm cười khoe ra hàm răng trắng tinh.

(Xe Phoenix)

Thì ra lúc Khổng Tây Khai cười rộ lên chỉ có một bên má lúm đồng tiền.

“Cậu chờ lâu lắm đúng không, vừa ra cửa thì xe bị tuột xích, tớ có dắt đến tiệm sửa xe của ông lão gần nhà, bảo đến tối sẽ về lấy, vậy mà ông lão cứ nói là xong liền thôi.”

“Không lâu lắm, không sao mà.” Chỉ mới vài phút, chẳng qua thời tiết quá nóng, mái tóc xỏa trên vai như rối tung cả lên.

“Lên xe nào, đừng có lo, sẽ không làm cậu ngã đâu.”

“À, không phải, tại đây là lần đầu tớ ngồi sau xe người khác, sợ làm cậu ngã thôi.” Mặt cô bị nóng đến độ ửng hồng.

“Không sao, cậu ngồi vững rồi vịn vào tớ là được mà, sẽ không bị té đâu.”

Không trâu bắt chó đi cày, cô nhón chân lên ngồi ở yên sau, tay không biết nên đặt đâu cho đúng, do dự một chút thế là nắm lấy đệm yên xe.

“Giữ vững nhé.” Nói xong, cô liền bị Khổng Tây Khai chở xuyên qua con hẻm nhỏ.

“Cậu từng đi đến Shichahai chưa.” Giọng anh được gió thổi, nhẹ nhàng bay vào tai cô.

“Chưa từng, lần đầu đấy.” Cô không nói dối, vì không một ai có thời gian dẫn cô đi, cô nghĩ mình chẳng qua cũng chỉ là người ăn nhờ ở đậu mà thôi, lại không mấy thích thành phố trang nghiêm này cho lắm, so với nơi này thì cô càng thích biển cả tự do hơn.

Vừa dứt lời, xe xuống dốc phóng nhanh như bay, cô sợ đến mức túm lấy ngang hông Khổng Tây Khai, chợt nghe anh kêu lên thảm thiết.

“Sao cậu nhéo tớ chứ!”

“Xin lỗi, xin lỗi mà, không phải tớ cố ý đâu, lúc nãy xuống dốc quá nhanh.” Cô nâng tay sờ sờ chỗ lúc nãy bị cô nhéo.

Nào ngờ đâu, chàng trai ở phía trước xấu hổ mặt đỏ bừng.

Lúc bọn họ đến Shichahai thì mặt trời đã bắt đầu lặn, nơi đây dường như được các vị thần tiên lỡ tay đánh đổ lọ thuốc màu, bầu trời nhuộm đủ sắc màu hồng, tím, cam, vàng cùng với hàng liễu rủ xuống hai bên, trước mắt là ba hang động hình vòm, mặt nước nhuộm vàng lấp lánh. Nếu ví phía Nam là hoàng hôn và cô độc, nước thu cùng trời dài hòa với nhau. Thì phía Bắc chính là thành phố cô độc được bao phủ bởi sương mù dày đặc, sự hiu quạnh vắng vẻ được che giấu trong sự tự do muôn màu muôn vẻ.

Vẻ đẹp nơi đây khiến cô phát hoảng, tất cả phiền não, buồn thương, đau đớn đều ngừng lại trước mắt cô.

Sau này, mỗi khi nghĩ đến tình cảm phức tạp cô dành cho Bắc Kinh, vẫn có thể nhớ về ngày hôm ấy, trước mắt là hoàng hôn độc nhất vô nhị, bên cạnh là người thiếu niên tuổi mười sáu mà cô yêu, sau lưng là Bắc Kinh rộng lớn quanh co khúc khủy.

Đêm đó Khổng Tây Khai dẫn cô đi ăn lẩu, đó cũng là lần đầu tiên cô ăn lẩu ở Bắc Kinh, “Cậu biết không, đây là lần đầu tiên tớ ăn lẩu ở Bắc Kinh đấy.” Cô vui mãi không thể ngừng cười, khóe mắt thiếu nữ cong cong như vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, trogn rừng người phương Bắc thì nét đẹp dịu dàng tinh tế của người miền Nam như cô lại rất độc đáo, Chu Từ giống mẹ cô, mắt hạnh nhân, mũi thanh tú, tuy không được xem là mỹ nhân kinh động lòng người, nhưng đứng giữa một đám người, liếc mắt vẫn có thể nhận ra được.

“Vậy à? Cậu thích ăn lẩu sao?”

“Thì chỗ tớ ở là ven biển mà, trước kia mỗi ngày đều ăn hải sản, vậy nên ngoài hải sản ra tớ đều thích tất, bây giờ đến Bắc Kinh rồi, không ăn nhiều nữa lại bắt đầu hoài niệm.”

Nồi lẩu được bưng lên, đồ ăn kèm cũng được dọn ra, nước lẩu sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên mịt mờ, cậu một đôi đũa tôi cũng một đôi, trong thiên hạ thì ngồi ăn lẩu kẻ chuyện xưa chính là điều tuyệt vời nhất, bạn bè gặp mặt, người yêu chia tay, công việc không suôn, người kể thì thật lòng, người nghe thì lại sốt ruột.

Đó là lỗ hổng cảm xúc mà cô tìm ra được trong nhân sinh đời mình, tất cả nước đắng đều trào ra, bà ngoại rời đi, người mẹ vô tâm, cùng với cảm giác xa lạ chẳng khác gì đi ăn nhờ ở đậu.

Cô là một con hồ ly khát khao được hoàng tử bé thuần dưỡng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.