Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 15: Cá Khổng Tước và Khổng Tây Khai




Editor || Beta: Min

Chu Từ tỉnh lại từ rất sớm, rèm cửa che hết ánh nắng, trong phòng tối đen như mực không nhận ra được giờ giấc, vươn tay lấy điện thoại xong liền rụt lạ ngay, ấn mở sáng màn hình, đã bảy giờ bốn mươi ba rồi.

Cô đấu tranh lắm mới ngồi dậy mặc quần áo vào, không ngờ lại đánh thức người bên cạnh, một bàn tay khô ráo dán vào lưng cô.

“Dậy sớm thế làm gì?”

“Hôm nay Tào Hân đi Úc, tối hôm qua có nói với mẹ em là đi chơi cùng bạn bè muộn quá nên không về nhà được, bà ấy bảo em hôm nay nhất định phải đưa cô ấy về trước giờ cơm trưa.”

“Lát nữa anh chở em đi.”

“Hả? Anh có bằng lái rồi sao?”

“Tháng trước thi rồi.”

Anh cuốn lấy mấy sợi tóc của cô, như đang chơi đùa với một con mèo hoa.

Vốn Khổng Tây Khai còn muốn làm bữa sáng cho cô, đến lần thứ ba anh chiên trứng bị cháy đen, Chu Từ phải nhận lấy cái chảo trong tay anh, xào cà chua và hai quả trứng rồi cho vào mỳ đã nấu sẵn.

Vừa đặt lên bàn ăn thì nhìn thấy anh cầm theo một cái máy ảnh cơ từ trong thư phòng đi ra.

“Anh muốn chụp ảnh sao?” Cô giơ đũa lên hỏi.

Anh nhẹ gật đầu, thế là chọn góc độ đẹp mắt nhất cho anh.

Cuối cùng hơn một bát mỳ rưỡi đều vào trong bụng anh, quà tặng là một tấm ảnh chụp chung.

Giữa trưa cơm nước xong xuôi thì về nhà đưa Tào Hân ra sân bay, con nhóc này rất vui vẻ, giống hệt một chú chim được thả khỏi lồng, vậy nên ngày ly biệt hôm ấy hề có đau lòng, cô ấy còn bảo Chu Từ có rảnh thì đến Úc tìm cô ấy chơi.

Nhìn bóng lưng lẻ loi cô đọc của Tào Hân khi quay lưng đi về phía cửa lên máy bay, đột nhiên cô lại phát hiện mình thật sự rất hâm mộ Tào Hân, có dũng khí đi đây đi đó tự do như vậy, không hề quay đầu, gan dạ tiến về phía trước.

***

Hai ngày sau, cô cũng kéo hành lý đứng ở sân bay, phất hất tay với mẹ liền xoay người rời đi.

Một đêm trước khi đi cô đã hẹn gặp Khổng Tây Khai ở Bắc Hải, cầm theo một con cá Khổng Tước đặt trong một túi nhựa.

“A, đây là cá vàng sao?” Anh nhận túi nhựa, nhìn chằm chằm vào con cá trắng xen đỏ ở trong.

“Nó là cá cảnh nhiệt đới, nói đúng hơn thì nó có thể chính là người thân của anh vào năm ngàn năm trước đó, vì tên của nó là Khổng Tước.”

Anh nhếch miệng cười, “Đuôi nó dài thật.”

“Đúng thế, vậy nên mọi người mới bảo nó là một trong những loài cá cảnh nhiệt đới xinh đẹp nhất, anh nhớ kỹ là phải để nước ở hai mươi hai độ nhé, mỗi ngày đều phải thay nước cho nó.”

“Ôi chao, lần đầu gặp em, có phải thứ em cầm cũng là loài này đúng chứ.”

“Dạ, nghĩ lại thì nó có được xem là vật đính ước của chúng ta không?”

Vừa dứt lời, anh đột nhiên ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào trong cổ cô.

“Nếu như anh có thể biến thành một con gấu nhỏ đặt trong túi xách của em thì tốt thật, như vậy em sẽ mang anh theo mỗi ngày rồi.”

“Cậu trai này, trong túi xách của em cũng không có con gấu nào đâu nhé.”

“Hừ, vậy thì đổi cách khác, em biến thành gấu nhỏ cũng được. Anh sẽ đến Thượng Hải thăm em, không được nhìn tên con trai nào khác, mỗi ngày phải gọi điện thoại cho anh, phải kết bạn nhiều vô, anh vẫn sợ em một mình sẽ cô độc mất, còn có, còn nữa…phải nhớ anh.”

Nghe anh lải nhải như một ông cụ non, cô vừa muốn cười lại thấy mũi chua xót.

“Được rồi, được rồi mà, em biết cả, có phải là sẽ không bao giờ gặp lại nữa đâu, em được nghỉ sẽ về mà.”

“Ngày mai anh sẽ không đến tiễn em đi đâu, nếu trốn ở một góc hẻo lánh nào đỏ nhìn em lên máy bay nhất định sẽ rất khó chịu, nói không chừng anh sẽ khóc mất.

Nhìn đi, anh chỉ mềm mại nói một câu tùy ý, cũng đủ khiến cho tim cô muốn sụp đổ mất rồi.

Cô muốn nói với anh, thật ra cô cũng không nỡ.

Cô đã từng cho rằng tình yêu chỉ là một trò chơi mà hai bên cùng sắm vai, cái mà chúng ta thể hiện ra cho đối phương nhìn chẳng qua cũng chỉ là muốn để đối phương cảm nhận được chúng ta mà thôi,

Nhưng ngày hôm nay anh tựa vào hõm cổ cô, biết được điểm sáng và cả những mặt u tối của cô, để cô biết rằng người anh yêu, một góc nhỏ trong lòng anh, so với bất cứ thứ gì cũng đều quan trọng hơn, tình yêu này, có máu có thịt, có cây có rễ.

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra sau khi viết xong chương này bỗng dưng nghĩ có nên kết húc luôn không, dùng cá để bắt đầu và kết thúc cũng bằng cá. Dừng lại ở thanh xuân thế này cũng tốt, vì nếu viết nữa sẽ phải đối mặt với hiện thực.

Nhưng đã hứa với mọi người là sẽ viết đến khi hai người lớn lên rồi, không biết mọi người có muốn tiếp tục đọc nữa hay không, hoan nghênh mọi người để lại ý kiến, nếu muốn ngừng ở đây thì tôi sẽ sửa chương này thành kết cục, nếu không thì tôi sẽ tiếp tục viết nữa nhé~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.