Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 14: Say rượu làm càn(H)




Editor: Mini

Beta: Min

“Có phải em uống say rồi đúng không?”

“Sao anh biết được thế! Em có nói cho anh à?”

“Quả nhiên là em say rồi!”

“Chỉ uống chút tí à, không được bao nhiêu đâu.”

“Vậy bây giờ em đang ở đâu?”

“Bác tài, giờ chúng ta chạy đến đâu rồi ạ….à, là ở đại học sư phạm Bắc Kinh này.”

“Vậy khi nào về đến nhà rồi em nhớ uống một ly nước mật ong, rồi đi ngủ sớm chút đó.”

“Ôi ôi, từ từ đã, em còn một chuyện muốn nhờ anh nữa đây.”

“Chuyện gì cơ?”. truyện tiên hiệp hay

“Anh xuống cửa tiểu khu của anh đón em có được không?”

***

Vài phút sau, cô chân thấp chân cao từ xe taxi bước xuống đã nhìn thấy anh mặc áo ngủ sọc xám đứng ở cạnh cửa tiểu khu rồi.

“Sao em lại đến đây?” Trên người anh còn lưu lại hương sữa tắm trái cây, tóc hẵng còn ẩm ướt rũ trên trán, tản ra hơi thở vừa nhẹ nhàng lại còn mềm mại.

“….Ý trên mặt chữ còn chưa đủ rõ ràng sao?” 

Vẻ mặt anh vẫn thoáng khó hiểu.

“Khổng Tây Khai, anh ngốc thật hay là giả vờ giả ngu đấy hả?”

Cô nhón chân, quàng hai tay qua cổ anh, sít sao ôm chặt lấy anh, đầu lưỡi tựa như một chú cá nhỏ len lỏi vào bên trong, hương vị chua chát của bia ngập tràn khoang miệng, cửu biệt trùng phùng, hơi thở dồn dập, răng cùng môi giao tranh chiến đấu với nhau, nước bọt của đối phương là súng đạn, toàn bộ đều bị cắn hút nuốt vào bụng.

Anh nào ngốc, chỉ là sợ hiểu sai ý mà thôi.

***

Mở cửa nhường cho cô đi vào trước, nhìn lướt qua căn phòng, phòng khách rất lớn, vốn tưởng rằng anh ở một mình sẽ rất trống trải, nào ngờ đâu trông thật sự rất ấm áp, sàn nhà bằng gỗ màu nâu, sô pha bằng da, phía trên có hai cái gối ôm bằng vải kaki, còn có cả một con gấu bông Teddy rất lớn, đằng sau vách ngăn là một cây đàn dương cầm cực bự.

“Anh còn biết đánh đàn dương cầm nữa sao?”

“Đúng thế.”

“Sao trước chưa từng nghe anh nhắc đến?”

“Em cũng có hỏi anh bao giờ đâu, muốn nghe thử không?”

“Muốn.”

Anh mở miếng vải phủ trên đàn dương cầm ra, đánh bài [Thiên không chi thành], với âm nhạc thì cô quả thật là dốt đặc cán mai, thật may là anh không đàn một bài nhạc cổ điển nào đấy, nhưng quả thật người ngoài nghề là cô lại nghe rất vui tai, chỉ là cô không thể đoán được bài gì, chàng trai đánh đàn dương cầm rất có sức quyến rũ, khiến người ta luôn tơ tưởng được làm tình với anh ngay tại chỗ, không được rồi, cô cần phải đi tắm để bình tĩnh lại mới được.

“Em có thể đi tắm được chứ?” Cô chỉ chỉ về hướng phòng tắm.

“Được mà, em muốn dùng bồn tắm hay là vòi sen?”

“Tắm vòi sen đi, nhưng em không có quần áo để thay.

“Dùng của anh được không? Hẳn là có bộ mới đấy, để anh vào tìm ngay cho em nhé.” Nói xong anh dẫn cô vào phòng ngủ chính, “Em cứ tắm ở đây đi, anh tìm cho em một bộ đồ và khăn lông mới.”

“Vâng.”

Phòng tắm màu xanh da trời, lúc cô cởi đồ xong thì có ảo giác bản thân như đang chìm giữa biển lớn với màn xanh thăm thẳm.

Tắm xong rồi cô lại đứng trước gương một hồi tự đánh giá bản thân, cần cổ nho nhỏ thon dài, hai hàng xương quai xanh lõm xuống, phía dưới xương quai xanh là bầu ngực một tay có thể ôm trọn, vận tấm áo sơ mi của anh đưa cho vừa vặn phủ đến đùi cô.

Lúc ra khỏi phòng tắm thì Khổng Tây Khai đang cầm remote chuyển kênh, anh nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, cô cũng không ngại ngùng, leo lên giường cũng là màu xanh biển của anh, nhấc cánh tay anh lên chui vào lòng anh, Khổng Tây Khai lấy một ly nước mật ong đưa cho cô.

Trên TV đang chiếu một đoạn phim tình cảm mãnh liệt.

“Em không có nó vậy có đẹp không?” Cô chỉ vào chiếc xe thể thao trên màn hình tivi.

Anh cười, bên khóe miệng lộ ra một cái lúm đồng tiền.

Dùng nụ hôn thay cho câu trả lời, lòng bàn tay phủ lên nơi riêng tư không che không đậy của cô, đầu ngón lành lạnh vỗ về chơi đùa bên ngoài hoa môi, mút mạnh hai phiến môi của cô, còn bên dưới thì cảm nhận từng đợt khoái cảm ồ ạt kéo đến.

Chân cô vô thức nâng lên, không cẩn thận chạm vào vật bự bên dưới của anh, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được sức sống bừng bừng của nó.

Cách một tầng vải vóc, cô dùng tay vuốt ve nó, nghe được bên tai là từng tiếng thở dốc nóng hổi của chàng trai.

“Sẽ hơi đau một chút nhé.”

Cô lắc lắc đầu tỏ ý không sao cả, mái tóc dài hơi ẩm ướt xõa trên ga giường xanh lam.

Dùng vật nóng bỏng tách hai chân cô ra, đôi bàn tay nắm lấy bầu ngực mềm mại của cô, mềm quá, tựa như đám mây nhẹ nhàng êm ái vậy.

Quy đầu để cửa động, anh chầm chậm rồi đột nhiên đẩy mạnh vào, cảm giác như bị kéo căng ra.

“Đau không em?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Không sao đâu.”

Thế là anh được đà tiến vào sâu hơn, miệng nhỏ chật hẹp hút thật chặt, cảm nhận vật lạ xâm nhập vào càng thêm đau đớn, cô nhếch miệng khe khẽ run lên.

Anh đâm thẳng một cú vào thật sâu, đến tận cuối đường hầm, cô đau đến độ không khống chế được mà cắn lên bả vai anh, một vòng dấu răng, minh chứng cho vận mệnh của bọn họ giờ khắc này đã gắn kết với nhau.

Cô mẫn cảm đến mức lòng dạ rối bời, kìm nén sự thật mình rất khó chịu, anh cắn răng kiềm chế để cho cô có thể thả lỏng đôi chút.

Đau đớn qua đi, cô mới buông anh ra.

Biên độ đưa đẩy hông đâm vào nhẹ nhàng có quy luật, bên trong từng tầng tầng lớp lớp thịt mềm bao chặt lấy anh, vừa ướt át vừa nóng bỏng, ngứa ngáy không thôi.

Mồ hôi trên đầu anh rơi xuống hai gò má cô, đột nhiên anh đâm vào thật mạnh rồi lại thối lui, tiếng rên rỉ không kịp thốt ra thành lời.

Cũng không biết anh làm trong bao lâu nữa, mãi cho đến khi cô có ảo giác bản thân như một miếng bơ tan chảy, cảm nhận được một luồng dịch nóng hổi tưới lên bụng mình.

Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác hình như có ai đó lau khô sạch sẽ bên dưới của cô.

Một đêm hạnh phúc bao trùm lấy toàn bộ đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.