Từ bệnh viện trở về, tâm trạng của Sơ Nghiên cũng trở nên tốt hơn. Hiện tại thái độ của Phó Niên Trạch có chuyển biến, cô đương nhiên là vui vẻ.
Tiếp đó một tuần, Sơ Nghiên chăm chỉ ôn tập, lại đến trường thi học kỳ. Một tuần này trôi qua bận rộn, đám người Lữ Kha dưới sự giám sát của Bạch Mộng Nhiên, học tập lại chuyên tâm không ít, lần này thi cuối kỳ xong, tâm tình sảng khoái mời cô đi ăn mừng một bữa.
“Chỉ Chỉ, mấy chuyện bận rộn kia của cậu xong rồi chứ? Có muốn đi chung không?”
Bạch Mộng Nhiên đeo cặp sách trên vai, sánh vai đi bên cạnh Sơ Nghiên hỏi. Hôm nay là ngày thi cuối của bọn họ, Lữ Kha rủ cả đám đi KTV hát hò một phen, Bạch Mộng Nhiên cũng rảnh rỗi, đã đồng ý đi rồi, nhưng cô càng muốn kéo Sơ Nghiên đi theo.
Sơ Nghiên suy nghĩ một chút, nàng cũng không có đam mê ca hát, hơn nữa còn có chuyện chưa giải quyết, liền lắc đầu:
“Không đi.”
“Ai, lão đại, đi đi, dạo này chị thần long thấy đầu không thấy đuôi, đã lâu rồi không tụ họp cùng anh em. Khó khăn lắm chúng tôi mới đặt được phòng ở Vân Mộng đó.”
Sơ Nghiên vừa mới từ chối liền nghe tiếng Lữ Kha ai oán ở phía sau, cô quay đầu, chỉ thấy hắn dẫn theo hai ba tên tiểu đệ ở phía sau cô và Bạch Mộng Nhiên. Sơ Nghiên nghe lời hắn nói, hơi nâng mi:
“Vân Mộng?”
Lữ Kha hơi chớp mắt, tròng mắt hơi đảo, khoe khoang nói:
“Chính là Vân Mộng phồn hoa nhất thành phố đó, nơi đó cực kỳ xa hoa, lại khó đặt phòng, khó khăn lắm em mới mượn tên của anh cả trong nhà đặt được phòng, muốn mời lão đại đến a.”
Sơ Nghiên đang suy tư, Vân Mộng, nếu cô nhớ không lầm, đây là sản nghiệp tư nhân dưới tên Phó thị. Nơi này tiến hành không ít giao dịch ngầm của Phó Niên Trạch, cô có nên đến xem một vòng?
“Khi nào?”
Lữ Kha vốn đang lải nhải không ngừng, nghe Sơ Nghiên lên tiếng lại sửng sốt trong nháy mắt, sau đó mừng rỡ nói:
“Chiều nay 6 giờ, lão đại, đến lúc tiểu đệ đến đón chị!”
Bạch Mộng Nhiên bên cạnh dùng quyển sách trên tay đánh hắn một cái, trừng mắt:
“Chỉ Chỉ có đi cũng là tỷ đón, ngươi tính cái gì!”
Lữ Kha bị đánh cũng không dám bất mãn, rốt cuộc trong đám đàn em đi theo Sơ Nghiên, Bạch Mộng Nhiên được coi như được sủng ái nhất, bọn họ sợ Sơ Nghiên, cũng không dám đối với Bạch Mộng nhiên có bất mãn, huống hồ cô còn kèm bọn họ học cả tháng này.
“Được được, chị Nhiên, ngươi lớn, ngươi nói là được. Vậy tiểu đệ xin phép đi trước.”
Lữ Kha vội vàng tránh ra xa, liên tục hô vài tiếng sau đó chạy lấy người.
Sơ Nghiên nhìn nhìn đồng hồ trên tay, thời gian còn sớm, liền quyết định đến bệnh viện một chuyến. Sơ Nghiên đến thăm Phó lão gia tử, sau lần phẫu thuật đó, lại có phương thuốc Sơ Nghiên giao cho, sức khỏe của lão gia tử tốt hơn không ít. Sơ Nghiên vừa tiến vào, lão gia tử nâng mắt cũng nhìn thấy cô, hơi hơi mỉm cười:
“Tiểu nha đầu tới thăm lão à?”
“Ông nội, hôm nay cảm thấy thế nào?”
Phó lão gia tử cười híp mắt, rất vui vẻ trả lời:
“Rất tốt, hôm nay ăn nhiều một chén cơm.”
Sơ Nghiên hơi hơi nở nụ cười, gật đầu tỏ vẻ đã biết, đến bên giường bệnh ngồi xuống, đưa tay bắt mạch cho Phó lão, ông cũng an tĩnh ngồi xem cô.
“Không tồi.”
Sơ Nghiên nhàn nhạt nói, thu hồi tay. Phó lão gia tử sau lần trước bị kích thích hôn mê, chẳng những bệnh tim tái phát, còn mắc chứng đãng trí của người già. Hiện tại cái nhớ cái không, nào còn chút bộ dáng uy nghiêm của lão gia chủ Phó gia trước đây.
Sơ Nghiên thừa biết, lão đầu ôn hòa cười hì hì trước mặt, trước đây là người đứng đầu Phó thị, tâm tính hay tâm kế, hành xử đều sát phạt quyết đoán, cũng không phải là lão gia tử ôn hòa dễ gần như lúc này.
Sơ Nghiên phát hiện lão gia tử từ lúc cô bước vào vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, không khỏi có chút nghi hoặc lên tiếng:
“Ông nội, làm sao vậy?”
Lão gia tử thở dài một tiếng, tiếc hận nói:
“Aizz, cháu dâu tốt như vậy, A Trạch bao giờ mới rước về nhà a.”
Sơ nghiên: “…..”
Cô khẽ vỗ vỗ tay ông lão, cười nhẹ nói:
“Ông nội yên tâm, không lâu.”
Sơ Nghiên ngồi với lão gia tử một lát, người chăm sóc Lão gia tử đã quay lại. Thím Lý là người giúp việc của Phó gia, làm việc ở Phó gia từ lúc Phó Niên Trạch còn bé, đến nay cũng hơn 20 năm rồi, là người rất đáng tin, cũng vì vậy mới có thể khiến cho Phó Niên Trạch yên tâm để lại bên cạnh Phó lão gia tử. Thím Lý hướng Sơ Nghiên hàn huyên hai câu, Sơ Nghiên liền lấy có việc cáo lui trước. Vừa bước ra khỏi cửa, Sơ Nghiên lại chạm mặt với một người khác, nói ra còn là người quen đó.
Phó Niên Hằng.
Sơ Nghiên không nghĩ gặp phải Phó Niên Hằng ở chỗ này. Lần này là nghe Lão gia tử hồi phục nên đến nữa? Vốn dĩ lần trước Phó lão gia tử là bị hắn chọc cho phát bệnh, Phó Niên Trạch liền cảnh giác, tuyển vệ sĩ ở cửa canh chừng, Phó Niên Hằng vốn không thể đi vào.
Phó Niên Hằng không ngờ có một nữ sinh từ phòng phó lão gia tử đi ra, đánh giá người trước mắt một chút, hơi nhíu mày. Hắn đánh giá Sơ Nghiên, Sơ Nghiên cũng đang thản nhiên đánh giá hắn. Gương mặt hắn giống Phó Niên Trạch có ba phần, dung mạo so với Phó Niên Trạch có phần âm nhu hơn, nhưng lại tự thân mang theo khí tức ôn hòa, thanh thoát như ngọc.
Sơ Nghiên không biểu lộ cảm xúc gì, muốn lướt qua người này rời đi. Tạm thời cô còn chưa muốn trực tiếp đối kháng với tên này đâu.
Phó Niên Hằng thấy Sơ Nghiên là lần thứ hai, một lần trước là lúc ở thang máy lướt qua, đem lại cho hắn cảm giác rất kỳ lạ, thấy người muốn lướt qua hắn rời đi, liền không tự chủ được đưa tay cản lại.
||||| Truyện đề cử: Dưới Bóng Cây Sồi |||||
Sơ Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt xẹt qua chút nghi hoặc. Phó Niên Hằng cũng bị hành động của bản thân làm cho giật mình, vội thu tay lại, ánh mắt đảo qua phòng bệnh được canh giữ nghiêm ngặt, cười ôn hòa:
“Vị tiểu thư này, không biết cô cùng gia gia của tôi có quan hệ gì? Sao lại từ phòng bệnh bước ra, trước đây cũng chưa từng thấy tiểu thư ở Phó gia tới lui qua?”
Sơ Nghiên hơi khiêu mi, thât à không nghĩ sẽ đối mắt Phó Niên Hằng sớm như vậy. Tên này khả năng lớn chính là tên kia, tạm thời cô không muốn lộ diện quá sớm. Sơ Nghiên nhìn hắn, nhàn nhạt trả lời.
“Bên trong là bệnh nhân của ba tôi, tôi đến đưa chút đồ hộ.”
Phó Niên Hằng cười vô cùng nhã nhặn lịch sự, nói một câu “là vậy sao”, cũng không nói là tin hay không, nhưng cũng không chặn đường Sơ Nghiên nữa.
Đợi Sơ Nghiên khuất bóng, nụ cười trên mặt hắn cũng thu lại, hơi ngoắc ngón tay nói với người bên cạnh:
“Điều tra.”
Lời vừa rồi, hắn một chữ cũng không tin.
“Vâng.”
Người bên cạnh hắn cúi đầu đáp một tiếng, liền xoay người rời đi.
Phó Niên Hằng tiến đến phòng bệnh, đương nhiên là bị chặn ngoài cửa. Hắn cũng không tỏ thái độ tức giận hay bất mãn gì, xoay người liền đi.
Lõa bất tử sống không bao lâu nữa, hiện tại đầu óc còn có vấn đề, hắn đương nhiên không cần chút tâm nữa.
Từ đầu đến cuối mục tiêu cũng chỉ có Phó Niên Trạch. Đến nơi này chẳng qua là làm cho người ta nhìn.
Ám sát mấy lần đều thất bại, đám người này đúng là phế vật, có lẽ hắn nên đổi cách thức một chút. Nhưng nữ nhân vừa rồi lại ẩn ẩn đem lại cho hắn cảm giác áp chế kỳ lạ, ánh mắt kia mặc dù thản nhiên bình thản như nước, lại mang theo một cỗ thượng vị giả.
Phó Niên Trạch nguy hiểm hơi hơi nheo mắt lại, sải chân bước chân rời đi.