Buông Tay

Chương 7




Thế nào Sở Kha không lên tiếng, ngược lại là Lý Mặc Nhiên đến tìm anh than thở.

Kiều Phi mặc bộ đồng phục của phòng triễn lãm, vui vẻ đem mấy bức tranh khách nhân vừa xem cất đi, quay người lại liền nhìn thấy Lý Mặc Nhiên mặc mày sầu khổ, không khỏi buồn cười nói: “Chuyện gì làm cậu phiền não như vậy?”

“Tiêu Tang vài ngày nữa sẽ đi.” Lý Mặc Nhiên thở dài.

Kiều Phi vỗ vỗ an ủi hắn “Có thể cùng đại sư quen biết, đã là may mắn lắm rồi, còn chuyện triễn lãm tranh, về sau sẽ có biện pháp khác thôi.”

Lý Mặc Nhiên tiếp tục thở dài: “Chuyện triễn lãm tranh, cũng không phải không có hy vọng, chính là điều kiện anh ấy đưa ra thật sự là......”

“A?” Kiều Phi kinh ngạc “Tang ca đồng ý sao? Anh ấy đưa ra điều kiện gì?”

“Điều kiện của anh ấy, là được vẽ chân dung của Sở Kha, nếu Sở Kha đồng ý, anh ấy sẽ dùng hai năm để vẽ mười hai bức chân dung, làm thành một cuộc triễn lãm trọng điểm.” Lý Mặc Nhiên quán quán hai tay.

Trên đời này khó chịu nhất chính là gì, đó là không phải không có hi vọng hoàn thành sự việc, mà là cái điều kiện để hoàn thành, làm cho người ta không thể không cảm thấy tuyệt vọng a.

Miệng Kiều Phi mở ra thật to, rốt cuộc cũng không thể khép lại.

Ngày nghỉ của Tiêu Tang chỉ còn có bốn ngày, nói cách khác, trong vòng bốn ngày này, Lý Mặc Nhiên nếu không thể thuyết phục được Sở Kha, chuyện này coi như thất bại. Mà đối với Sở Kha, tuy Lý Mặc Nhiên không tính là quen thuộc, nhưng chỉ cần nghĩ đến một quyền hồi ở bệnh viện, cũng đại khái biết được tính cách của y.

“Nếu không...... Tôi đi hỏi Sở Kha một chút......”

Những lời này đã dâng lên miệng Kiều Phi cả một buổi chiều, nhưng lại không thể nào nói ra. Chỉ cần nhớ lại năm đó Sở Kha như thế nào xé bỏ bức tranh của anh, Kiều Phi vẫn bị cảm giác hít thở không thông bao phủ.

Cơn thịnh nộ của Sở Kha thật sự rất đáng sợ.

Bất quá, Sở Kha cũng thật sự rất thích hợp làm người mẫu, kia dáng người...... Kiều Phi chỉ là hồi tưởng, đã muốn xúc động đến chảy nước miếng cùng máu mũi.

Lý Mặc Nhiên tựa hồ cũng đã từ bỏ, thời điểm tan tầm, hắn vỗ vỗ Kiều Phi nói: “Loại chuyện này, cưỡng cầu cũng không được, tôi chỉ cần tận tâm đem phòng triễn lãm tranh quản lý thật tốt, có danh tiếng trên trường quốc tế, đến lúc đó, không phải tôi cầu đại sư, mà là đại sư đến nhờ tôi.”

Thời điểm hắn nói lời này, giọng điệu thật cở mở, dường như đã thông suốt rồi.

Kiều Phi miễn cưỡng cười cười, không có nói gì, ủ rũ đi về nhà, nhìn đến Sở Kha, câu nói kia lại bắt đầu ở trên miệng vờn quanh. Vài lần muốn nói lại thôi, vẫn là không có thể nói ra. Nói thì thế nào, đã biết rõ trước mặt là tảng đá, còn lấy đầu mình đâm vào, loại việc ngu ngốc này, anh cũng đã làm đâu có ít, còn không học được kinh nghiệm sao?

Ngược lại là Sở Kha giống như nhìn ra cái gì, tại thời điểm Kiều Phi đang rửa chén, hỏi một câu: “Anh có gì muốn nói với tôi?”

Kiều Phi đang không yên lòng, chợt nghe y nói một câu như vậy, nhất thời giật mình, cái chén trên tay liền rơi xuống đất, bể thành bốn, năm mảnh.

“Cái gì muốn nói gì?” Anh một bên ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, một bên lập lờ, trong lòng lại buồn bực phản ứng dị thường của Sở Kha.

Người này hôm nay hình như tâm tình tốt lắm?

Sở Kha tựa vào cửa, mắt nhìn thẳng thản nhiên nói: “Tôi hiện tại tâm tình đang tốt, anh có yêu cầu gì, có lẽ tôi sẽ đáp ứng.”

Mặt trời hôm nay mọc từ đằng Tây sao?

Kiều Phi theo bản năng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, phía tây thật sự có một mảng đỏ ửng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một chút lòng đỏ trứng gà, anh cảm thán, thái dương quả nhiên là mọc từ hướng tây, lại hồn nhiên quên mất bây giờ đã là chạng vạng hoàng hôn.

“Cậu thật sự cái gì cũng đáp ứng?” Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn là nhịn không được hỏi.

Nhịn không được hấp dẫn a, rõ ràng biết trước mặt là một tảng đá, lớp da phía ngoài cứng như thiết, anh vẫn nhịn không được muốn đâm vào, thưởng thức hương vị đầu rơi máu chảy. Ai, cũng không phải cái gì mỹ vị.

Kiều Phi còn mãi suy nghĩ, lại không biết biểu tình hiện giờ của mình trong mắt của Sở Kha, hình dung quả thực rất giống một tên trộm.

“Có lẽ.” đầu Sở Kha nâng lên rất cao.

“Cậu cho tôi vẽ một bức......” Ma xui quỷ khiến Kiều Phi thốt ra, sau đó mới phản ứng vội bụm miệng lại, “Tôi cái gì cũng chưa nói, tôi đi vứt rác.”

Nói xong, anh ba chân bốn cẳng cầm lấy túi rác, lách qua người Sở Kha mà chạy.

Kiều Phi cuối cùng vẫn là không có ngốc đâm đầu vào tảng đá, Sở Kha cũng không có tái truy vấn, chẳng qua quanh thân y áp suất không khí đã thấp đi nhiều, làm cho Kiều Phi nghĩ đến chính mình lại chọc giận Sở Kha.

Nam nhân này tựa hồ so với trước kia càng khó hầu hạ.

Kiều Phi thế nhưng hoài niệm thái độ hờ hững đem anh xem như không khí trước kia của Sở Kha, tuy rằng như vậy thì ngày nào cũng thấy nặng nề, nhưng vẫn đỡ hơn không khí ủy dị bây giờ.

Anh hoàn toàn không đoán ra được, đằng sau gương mặt khiến người người say mê kia rốt cuộc là đang cất dấu tâm tư gì, càng đoán không ra Sở Kha rốt cuộc nghĩ muốn như thế nào trả thù anh, Sở Kha như thế nào có thể bình tĩnh đối đãi người mà y hận đến thấu xương như vậy?

Vấn đề này vẫn tiếp tục cho đến khi Tiêu Tang đại sự đi, Kiều Phi nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, đành phải bỏ cuộc không tìm tòi nữa, anh bắt đầu toàn tâm toàn ý nghiên cứu những chỉ điểm mà Tiêu Tang trước khi rời đi dạy cho anh.

Kỹ thuật vẽ tranh của Kiều Phi đột nhiên có bước tiến lớn, điều này càng làm cho anh nhiệt tình hơn với hội họa, tâm vô vướng bận, anh cơ hồ mỗi ngày đều ngâm mình ở phòng triễn lãm, tan ca cũng không nghỉ ngơi, mà thẳng đến ngôi nhà nhỏ bên bờ hồ, bày dụng cụ vẽ tranh, lúc thì vẽ, lúc lại phối màu, có lúc còn trao đổi kỹ thuật vẽ tranh với những người cùng chung chí hướng, nếu không phải Sở Kha mỗi ngày giữa trưa đều tới đón anh đi ăn cơm, anh cơ hồ sẽ đã quên mất chính mình cùng Sở Kha còn có một mối quan hệ không minh bạch.

Bởi vậy, mãi trầm mê trong vẽ tranh, anh cũng không có phát hiện sắc mặt của Sở Kha càng ngày càng … khó coi hơn. Thẳng đến có một ngày, Phương Thủ Thành mặt xám mày tro tìm tới cửa, ngay bên ngoài phòng triễn lãm chặn anh lại.

“Kiều Phi, Kiều Bồ Tát, Kiều tổ tông, tôi cầu anh, đem Sở Kha nhà anh lãnh trở về đi, đừng để những người qua đường vô tội như chúng tôi phải chịu đựng tai họa. Hửm!”

“Cậu...... Nga, là cậu..... Cậu vừa nói cái gì?” Kiều Phi sớm đã bị vô số bức tranh làm cho mê muội, trong đầu trừ bỏ vẽ tranh chỉ có tranh vẽ, nên ý thức có hơi trì độn, nhìn chằm chằm Phương Thủ Thành một hồi thật lâu, mới nhận ra hắn, về phần lời nói mới rồi của Phương Thủ Thành, thật ngại, anh căn bản là không có nghe rõ ràng.

“Anh, anh...... Ai......” Phương Thủ Thành thấy Kiều Phi trưng ra bộ dáng mơ hồ mà nhìn mình, tức giận đến cơ hồ giơ chân, chỉ vào chóp mũi của anh muốn mắng nhưng là không có lên tiếng, “Quên đi, anh đi theo tôi, tận mắt nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Sở Kha......”

“A? Sở Kha làm sao vậy?” Kiều Phi cố gắng hồi tưởng về tình cảnh ăn cơm lúc trưa cùng Sở Kha, hình như đâu có gì bất thường, cơm nước xong Sở Kha còn kéo anh ở trên đường lớn đi đến năm sáu vòng mới buông tha, mới có nửa ngày, y có thể xảy ra chuyện gì?

“Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi bị hai người các người ép tử.” Phương Thủ Thành đem Kiều Phi lôi lên xe, tâm tình hiện tại của hắn đã muốn bộc phát, “Tôi nói, các người có vấn đề gì, có thể hay không tự giải quyết, đừng cho Sở Kha đem cảm xúc đưa đến công ty, anh có biết hiện tại từ trên xuống dưới công ty gọi cậu ta là gì không, ma quỷ a...... Trước kia tất cả mọi người đều xem cậu ta là tình nhân trong mộng, hiện tại đã thành ma quỷ trong mộng......”

“Ma quỷ?”

Kiều Phi đột nhiên cảm thấy ngón tay mình có chút ngứa ngáy, kìm lòng không được trong đầu liền hiện ra bộ dáng Sở Kha ăn mặc như ma quỷ, nếu vẽ thành tranh, kia nhất định là ma quỷ đẹp nhất trên thế giới.

May mắn Phương Thủ Thành không biết chuyện mà Kiều Phi đang nghĩ trong đầu, bằng không hắn có thể tức giận đến hộc máu.

Khi tới nơi, Kiều Phi bước xuống xe, mới phát hiện nơi này là trước cửa công ty Thắng Thiên, nhất thời nhướng mày, nói: “Phương tiên sinh, cậu dẫn tôi tới nơi này làm cái gì?”

Phương Thủ Thành chán nản “Đương nhiên là tới tìm Sở Kha, bằng không tôi mang anh tới đây làm gì?”

“Còn chưa tới giờ tan tầm, y sẽ không thích tôi quấy rầy lúc này đâu.” Kiều Phi lắc lắc đầu, xoay người bước đi.

“Kiều tổ tông của tôi a......” Phương Thủ Thành gắt gao nắm chặt anh lại, “Tôi cầu xin anh, đem Sở Kha rời công ty đi, tôi mặc kệ là anh dụ dỗ hay là ép buộc, chỉ cần làm cậu ta rời đi, anh chính là Bồ Tát sống, cứu khổ cứu nạn, đại từ đại bi......”

“Cậu nói hưu nói vượn cái gì vậy?” Kiều Phi vừa bực mình vừa buồn cười, lại không thể không thấy lạ, “Sở Kha rốt cuộc làm sao vậy?”

“Làm sao a, ngày nào mặt cậu ta cũng đen thui, mới mấy tháng thôi, cậu ta đã mắng khóc sáu nhân viên, trong đó có hai người còn là nam. Khấu trừ một nửa tiền thưởng của toàn bộ công ty, lý do là là vì nhân viên đi làm trễ hơn so với cậu ta, này còn chưa tính, cậu ta còn ở trên bàn đàm phán đá văng ba hợp đồng, thôi thì dù sao cũng là công ty của cậu ta, cậu ta không xót tôi cũng không quản, chính là, hôm nay cậu ta thật quá đáng, cư nhiên đem lượng công việc của một tháng, bắt chúng tôi phải hoàn thành trong 3 ngày, ba ngày a......” Phương Thủ Thành dựng thẳng ba ngón tay, sắp khóc, “Toàn bộ nhân viên công đều bị cậu ta ép đến điên rồi, một đám nháo đòi đệ đơn xin từ chức, tôi cùng quản lý nhân sự xử lý việc này đến sức đầu mẻ trán, nói đến khô cạn nước miếng, thật vất vả mới tạm thời áp chế đống đơn từ chức đó...... Chính là nếu Sở Kha vẫn còn như vậy, không quá vài ngày, người trong công ty sẽ đều đi hết......”

“Tại sao có thể như vậy?” Kiều Phi trợn mắt há hốc mồm, “Thắng Thiên là sinh mệnh của Sở Kha, cho dù y có không vui vẻ, cũng sẽ không lấy Thắng Thiên ra mà đùa, Phương tiên sinh, cậu sẽ không nói dối tôi chứ?”

“Tôi lừa anh làm gì? Chính anh lên xem sẽ biết.” Phương Thủ Thành đem Kiều Phi đẩy mạnh vào thang máy.

Nhìn thấy cửa thang máy chậm rãi đóng lại, sắc mặt Kiều Phi có chút trầm trọng, do dự một chút mới nói: “Phương tiên sinh, mấy ngày nay tôi và Sở Kha không có cãi nhau, cũng không có chuyện gì xảy ra, y không vui, chắc là không liên quan đến tôi rồi, cậu kêu tôi đến sợ cũng sẽ không có tác dụng gì, hơn nữa...... Cậu xác định y nhìn thấy tôi sẽ không nổi giận chứ?”

Phương Thủ Thành giật mình, sau đó vỗ trán than thở: “Tôi thật sự bị hai người làm cho tức chết...... cậu ta thành cái dạng này mà không liên quan tới anh, tôi liền lặp tức từ lầu mười tám nhảy xuống...... Kiều Phi, Sở Kha yêu anh, anh có biết không, Sở Kha con mẹ nó yêu anh yêu đến điên rồi, tôi không biết hai người rốt cuộc là muốn bày trò gì, biến thành cái dạng ngày hôm nay, nhưng là tôi con mẹ nó có thể khẳng định, tên hỗn đản Sở Kha rất yêu anh.”

Kiều Phi dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, không biết nên khóc hay cười, quả thực không biết nói cái gì cho phải. Sở Kha thương anh? Anh chưa từng nghe chuyện nào nực cười hơn thế này, y không hận anh thì thôi, yêu, Sở Kha có lẽ có yêu, nhưng đối tượng tuyệt đối không phải là anh.

Phương Thủ Thành thấy anh nhìn mình như vậy, nhịn không được nói: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Anh không tin? Trời ơi, anh thế nhưng không tin cái tên ngốc kia yêu anh...... Kiều Phi, anh có từng nghĩ qua, Sở Kha tại sao lại chịu ở cùng anh mười năm...... Không phải mười giờ, cũng không phải mười ngày, là mười năm a......”

Đương nhiên là bởi vì cổ phần công ty...... Lời này Kiều Phi chưa kịp nói ra thì cửa thang máy đã mở, Phương Thủ Thành ở sau lưng một phiên đẩy anh, bắt anh phải bước khỏi thang máy.

Kiều Phi có chút tức giận quay đầu, lại nhìn thấy Phương Thủ ở phía sau hai tay tạo thành hình chữ thập vái lại không ngừng, bộ dáng cực kỳ đáng thương, làm lòng anh cảm thấy một trận bất đắc dĩ, đành phải hít sâu một hơi, thẳng hướng văn phòng Sở Kha mà đi. Trên đường có vô số ánh mắt bắn tới, còn có người định đến ngăn cản anh lại, nhưng toàn bộ đều bị Phương Thủ Thành thu phục.

Thư ký Sở Kha nhìn thấy anh, vội vàng ấn điện thoại, sau đó đối với microphone nói: “Sở tổng, Kiều tiên sinh đến đây.”

Không biết Sở Kha ở trong điện thoại nói cái gì, mà khi nàng buông điện thoại, liền cười tươi như hoa nở nhìn Kiều Phi “Kiều tiên sinh, Sở tổng mời anh vào.”

Kiều Phi giật mình, thấp giọng nói: “Y mời tôi vào? Cô xác định y không phải là bảo tôi cút đi chứ?”

Thư ký liên tục xua tay, nói: “Kiều tiên sinh, anh nhanh vào đi thôi.”

Làm gì cảm xúc không tốt, rõ ràng là tâm tình tốt lắm mới đúng.

Trừng mắt nhìn Phương Thủ Thành liếc mắt một cái, Kiều Phi lại gãi gãi cái ót, anh vẫn có chút không thể tin tưởng, Sở Kha uống nhầm thuốc gì sao? Thời điểm anh bước qua cửa văn phòng, đột nhiên nhớ tới lời nói của Phương Thủ Thành, chẳng lẽ Sở Kha thật sự thương anh sao? Trong lòng anh đột nhiên run lên, sau đó theo bản năng mạnh lắc lắc đầu, thuận tay đem cửa mở ra.

Cửa chậm rãi đóng lại, thư ký nhìn Phương Thủ Thành vươn hai ngón tay, tạo thành dáng chữ V, cao hứng nói: “Phương đại luật sư, cũng là anh có biện pháp, vừa rồi em mới báo với Sở tổng có Kiều tiên sinh tới, thanh âm của Sở tổng thực nhẹ đến có thể nổi trên mặt nước, thiên a, em chưa từng nghe qua Sở tổng dùng loại ngữ điệu này mà nói bốn chữ ‘ mời anh ta vào ’.”

Phương Thủ Thành vỗ vỗ bộ ngực, đắc ý nói: “Em cũng không nhìn xem là ai ra quân.”

“Nhưng mà, trước kia Sở tổng đối xử với Kiều tiên sinh không như vậy, vì cái gì hiện tại lại......” Thư ký trầm tư không tìm ra được lời giải.

Phương Thủ Thành nhếch mép xem thường nói: “Cái thằng ngốc đó, trước kia mặc ý sử dụng, nên không lo sợ Kiều Phi sẽ bay ra khỏi lòng bàn tay, hiện tại...... Nói lầm bầm, cậu ta xứng đáng ném thử tư vị bị người khác bỏ rơi......”

Thư ký bừng tỉnh đại ngộ.

“Có việc gì sao?”

“Không có việc gì.”

Hai câu đối đáp đơn giản, đây là câu duy nhất Kiều Phi cùng Sở Kha nói sau khi anh tiến vào văn phòng của y. Sau đó Sở Kha tiếp tục vùi đầu xem các hàng mục báo cáo, trong khi Kiều Phi vẫn đứng một chỗ, Sở Kha không có mở miệng mời anh ngồi.

Trong lúc nhất thời, anh không biết mình rốt cuộc đến đây để làm gì, trên thực tế, anh không biết Phương Thủ Thành kéo anh đến đây là muốn anh làm cái gì, đem Sở Kha mang ra công ty?

Kiều Phi nhìn nhìn bộ dáng cuồng công việc kia của Sở Kha, theo bản năng mạnh lắc lắc đầu, lấy trứng chọi đá, đúng là nhảm, còn lấy đầu của bản thân đập vào tảng đá, vậy không phải nhảm mà là ngu rồi.

Thừa dịp Sở Kha không có chú ý đến mình, hay là lén lúc ra khỏi đây cho rồi, về sau đánh chết anh cũng sẽ không đến nữa, không phải mỗi lần gặp anh, tâm tình Sở Kha đều không tốt mà đuổi anh đi trước mặt mọi người sao.

Vừa mới rón rén đi đến cạnh cửa, thình lình Sở Kha lại ngẩng đầu lên, nhìn theo anh hỏi một câu: “Phải đi?”

Kiều Phi hoảng sợ, ngượng ngùng nở một nụ cười: “Có việc ở gần đây nên tiện đường vào thăm cậu, cậu đang bận, tôi không quấy rầy nữa.”

Anh không bán đứng Phương Thủ Thành, Trời mới biết Phương Thủ Thành hôm nay bị điên cái gì mà đem anh tha lại đây, nếu không phải Sở Kha không có nổi giận với anh, anh còn hoài nghi Phương Thủ Thành là cố ý hãm hại mình.

Sở Kha khép lại hạng mục báo cáo, thản nhiên nói: “Tôi xong rồi.” Nói xong, lại nhìn xem thời gian, “Không sai biệt lắm có thể tan tầm, hôm nay tôi rảnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều.”

“A?”

Thời gian làm việc của Thắng Thiên sửa lại từ khi nào vậy, nếu anh nhớ không lầm, thì giờ tan tầm còn gần 1 tiếng nữa mà? Kiều Phi ngơ ngác nửa ngày, thẳng đến khi Sở Kha đi đến trước mặt, anh mới hồi phục lại tinh thần, trưng ra bộ mặt cười khổ, nếu bây giờ anh nói anh không rảnh, Sở Kha sẽ thay đổi sắc mặt hay không?

Nghĩ là nghĩ như vậy thôi, chứ anh không hề từ chối, hiếm thấy tâm tình Sở Kha tốt như vậy, không nên để y lại nổi quạo, ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không phải lên núi đao xuống chảo dầu. Có người mời, dại gì không ăn, cũng coi như là bù lỗ cho đống quần áo hôm bữa vậy.

Kiều Phi cũng không biết, anh cùng Sở Kha chân trước mới bước ra khỏi Thắng Thiên, sau lưng mọi người ở Thắng Thiên đều hoan hô nhiệt liệt.

Ngồi trên xe của Sở Kha, Kiều Phi len lén nhìn y.

Sở Kha mặt không chút thay đổi nhìn lại anh.

Kiều Phi có chút xấu hổ nói: “Kỳ thật tôi còn chưa đói, hiện tại ăn cơm...... Hình như hơi sớm, đúng không?”

“Vậy anh muốn làm gì?” Sở Kha thu hồi ánh mắt, thản nhiên hỏi.

Tôi muốn về lại nhà gỗ luyện tập vẽ tranh, một câu đơn giản như vậy nhưng cứ lưu luyến ở khóe môi Kiều Phi mấy lần, cuối cùng vẫn là không có nói ra.

“Làm gì cũng được, cậu đi nơi nào thì đi nơi đó....”

Kiều Phi thật muốn tự tát bản thân một cái, thực là không có tiền đồ. Kỳ thật anh cũng không phải sợ Sở Kha nổi giận, chỉ là hiếm khi thấy y tâm tình tốt đến vậy, điều này làm cho bản năng yêu thích cái đẹp của Kiều Phi dấy lên, khiến anh không thể nào phá hủy nó đi.

Sở Kha không nói cái gì nữa, giẫm chân ga, ô tô trực tiếp rời bãi đổ xe. Nhìn cảnh vật lao đi vun vút ngoài cửa kính, Kiều Phi cuối cùng vẫn là không hỏi Sở Kha muốn dẫn anh đi nơi nào.

Xe đến một đoạn bờ sông thì dừng lại, gần bờ sông, có một bãi cỏ không lớn lắm được cắt tỉa sạch sẽ, dọc theo bờ sông còn trồng mấy cây liễu, chỉ tiết, liễu mùa này rụng hết lá, chỉ còn lại cành liễu ủ rũ phủ xuống, nhìn trông thật hiu quạnh.

Cứ cách mấy cây, người ta liền bố trí mấy chiếc ghế, để người đi đường có thể dừng lại nghỉ ngơi. Sở Kha liền lôi kéo Kiều Phi, chọn một chiếc ghế mà ngồi xuống.

Kiều Phi nhìn trái nhìn phải, nhất thời biến sắc, sau lại bắt đầu chột dạ. Nơi này anh từng tới, chẳng những từng tới, mà còn khắc sâu trong tâm trí. Năm đó, anh chính là ở đây đưa ra điều kiện phi lý đó với Sở Kha, mười năm dây dưa, mười năm thống khổ, cũng đều từ nơi này mà bắt đầu.

Chẳng lẽ hôm nay Sở Kha mặc kệ công việc, đem anh đưa đến nơi này, là muốn thanh toán với anh?

Phong cảnh xinh đẹp trước mắt bỗng chốc liền mất đi màu sắc, Kiều Phi sờ sờ ngực, tim đập rất nhanh, hiện tại bỏ chạy có còn kịp không? Tuy rằng anh rất muốn cùng Sở Kha nói chuyện, đem quan hệ hai người nói cho rõ ràng, nên đoạn thì đoạn, nhưng là, tuyệt đối không phải tại cái nơi có thể gây nguy hiểm đến tính mạng này.

Anh nhịn không được lén lút xê dịch mông, tận lực cách xa Sở Kha một chút.

Động tác rất nhỏ nhưng cũng khiến cho Sở Kha chú ý, y nghiêng mặt qua nhìn anh một cái, ánh mắt có chút lãnh đạm, rõ ràng là không quá cao hứng, hoặc có thể nói là điềm báo của sự nổi giận.

“Sở, Sở Kha...... Không bằng, chúng ta tìm một chỗ uống uống cà phê, nói chuyện lý tưởng, tâm sự nhân sinh......” Kiều Phi cười gượng một tiếng, ý đồ đem Sở Kha kéo khỏi cái nơi không có gì tốt này.

Sở Kha lạnh lùng cười, nói: “Mười năm trước, anh cũng chính tại nơi này cùng tôi nói chuyện lý tưởng, tâm sự nhân sinh......”

“A?” Kiều Phi cào cào tóc, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng làm sao.

“Anh nói, cuộc sống của anh, chính là được ở cùng tôi, lý tưởng của anh, chính là cùng tôi tiến đến đầu bạc răng long......” Ánh mắt Sở Kha nhìn chằm chằm vào anh, không hề chớp mắt.

“Tôi, tôi, tôi......”

Bị ánh mắt Sở Kha nhìn có điểm sợ hãi, Kiều Phi chậm chạp hồi tưởng lại, đúng vậy, năm đó anh thật đã nói những lời này với Sở Kha. Hơn nữa, sau khi nói xong, anh cũng không đợi cho Sở Kha kịp tiêu hóa lời thổ lộ của mình, liền khẩn cấp đưa ra văn kiện cổ phần công ty Thắng Thiên, bức bách Sở Kha đáp ứng yêu cầu của anh.

“Anh không nhớ sao......” Sắc mặt Sở Kha trầm xuống vài phần, “Kiều Phi, anh còn nhớ cái gì? Nói cho tôi biết đi.”

Vừa thấy Sở Kha trưng ra bộ mặt sắp nổi bão hết sức quen thuộc, Kiều Phi sợ hãi nhảy khỏi ghế, thục lùi vài bước nói “Sở Kha, tôi thừa nhận là tôi sai lầm, năm đó tôi đã phạm một điều vô cùng ngu ngốc, không nên đối với cậu si tâm vọng tưởng, lại càng không nên dùng thủ đoạn như vậy để có được cậu. Nhưng mà cậu cũng đã trả thù tôi rồi, chúng ta cứ như vậy quên đi có được không, kỳ thật chuyện như bây giờ, tôi cũng đâu có muốn, dù sao cậu cũng không tổn thất gì, mà tôi cũng không đạt được thứ mình muốn, chúng ta cùng bỏ qua, đối với ai cũng đều tốt.”

Sắc mặt Sở Kha càng trở nên khó coi hơn, y trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không buông tay, Kiều Phi, không phải chuyện gì anh muốn thế nào thì sẽ được thế đó, hiện tại anh muốn chúng ta cùng bỏ qua, mơ tưởng!”

Ném lại những lời này, Sở Kha liền lên xe, nhất giẫm chân ga, chạy như bay mà đi, bỏ lại Kiều Phi một mình nơi bãi cỏ xinh đẹp này.

“Thực không có phong độ.”

Kiều Phi nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, tuy rằng oán thầm, nhưng nếu Sở Kha có trở lại rướt anh, đánh chết anh cũng không dám ngồi lại trên chiếc xe đó.

Gió bão cuối cùng cũng đi xa, khí lực toàn thân của anh dường như bị rút hết, hữu khí vô lực mà ngồi trở lại ghế, đem tay che lấy mặt mình. Mười năm trước, cái ngày khắc cốt nghi tâm của mười năm trước, anh làm sao quên được.

Ngày 14 tháng 5, cho tới bây giờ, anh vẫn nhớ rõ như in cái ngày này. Kỳ thật anh định sẽ thổ lộ với Sở Kha vào ngày 14 tháng 2, nhưng là vào ngày đó, anh chậm một bước, đã có người hẹn Sở Kha trước anh, Tên này hẹn Sở Kha tại nơi nổi tiếng dành cho các cặp tình nhân. Anh liền lén lút một đường theo dõi Sở Kha, nhìn thấy y đi về phía nam nhân đó.

Nam nhân đó tên là gì, hiện tại anh đã quên rồi, nhưng tình cảnh ngày hôm đó, có đánh chết Kiều Phi cũng sẽ không quên. Nam nhân kia là khách hàng quan trọng của Sở Kha, từ lần đầu nhìn thấy hắn, anh đã cảm thấy không vừa mắt, bởi vì ánh mắt của tên đó nhìn Sở Kha, phi thường quyết liệt, quyết liệt đến mức, lần đầu tiên gặp mặt anh đã biết hắn đối với Sở Kha có ý đồ không tốt.

Kiều Phi từng năm lần bảy lượt ngăn cản không cho Sở Kha cùng tên kia đi chung, thậm chí còn vì hắn mà cãi nhau với Sở Kha mấy lần. Tuy rằng sau mỗi lần cãi nhau, Sở Kha đều hứa ngoài công việc sẽ không gặp riêng hắn. Nhưng anh phát hiện, y không có giữ lời. Nếu không phải y lén lút gặp gỡ tên đó, anh cũng sẽ không làm ra loại hành động thấp hèn là đi theo dõi người khác này đâu.

Khoảng cách quá xa nên anh không nghe không rõ Sở Kha cùng hắn nói cái gì, chỉ nhìn thấy nam nhân đó đem một bó hoa hồng đỏ au thật to nhét vào trong tay Sở Kha, sau đó thực làm càn mà đem tay đặt ở trên vai y xoa xoa, đang lúc Kiều Phi ghen tuông dữ dội, thì lại thấy Sở Kha xong lên đánh tên nam nhân đó một quyền, chuyện ngoài dự liệu, Sở Kha thế nhưng chụp lấy cánh tay nam nhân, dùng sức vật hắn xuống đất, cho dù cách thật xa, cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động dưới chân.

Sở Kha nổi giận phi thường đáng sợ, cái đáng sợ này e rằng ngôn từ cũng khó có thể diễn tả, sau khi vật ngã tên kia, y lại nắm cổ áo hắn kéo lên, trái một quyền phải một quyền, đem nam nhân đó tựa như bao cát mà tập quyền anh, bay lên rồi rớt xuống, vừa mới rớt xuống lại bị đánh cho bay lên, trông vô cùng thê thảm.

Cuối cùng, Sở Kha nhặt lấy bó hoa hồng rơi trên mặt đất, nặng nề mà ném lên mặt nam nhân giờ đã trông như miếng thịt nát, lớn tiếng mắng một câu: “Biến thái!”

Hai chữ này, Kiều Phi nghe được vô cùng rõ ràng, tuy rằng sau này nhớ lại, anh cũng cảm thấy kỳ quái vì sao lúc đó đứng xa như vậy, vẫn có thể nghe rõ Sở Kha mắng câu này. Nhưng là vào lúc đó, anh giống như vừa bị dội một thùng nước đá vào người, vừa mới rồi còn vui mừng vì Sở Kha đánh tên kia một trận, trong nháy mắt lại cảm thấy lạnh run, so với băng còn lạnh hơn.

Nếu hôm nay là anh hẹn Sở Kha trước nam nhân đó, vậy kết cuộc của anh, có phải hay không cũng giống đống thịt nát đang nằm trên đất bị mọi người chỉ trỏ kia, thậm chí ngày mai còn có thể lên bìa một trang báo: cậu hai tập đoàn Thiện, tán tỉnh không thành bị đánh tơi tả. Tiêu đề: biến thái bị đánh.

Nguyên lai, ở trong mắt của Sở Kha, tình yêu của nam nhân, chẳng qua là một loại biến thái, mà bản thân mình biến thái lâu đến như vậy, lại vẫn một mực tự đắc, giống như một con mèo tham lam ngửi được mùi cá, liền mỗi ngày ở bờ sông mà rình rập.

Kiều Phi không biết chính mình làm sao về đến nhà, anh thừa nhận anh bị hành động của Sở Kha dọa cho vô cùng khiếp sợ, thậm chí khi Sở Kha gọi điện thoại cho anh, anh cũng không dám bắt máy lên nghe.

Sau đó, anh nằm ở nhà cái gì cũng không làm, ngủ suốt ba ngày ba đêm. Ba ngày sau, anh giống như bị trúng tà, từ trên giường nhảy xuống, rồi dùng thời gian ba tháng, đem toàn bộ sản nghiệp mà cha anh lưu lại – Tập đoàn Thiện Nghiệp bán hết, dùng trăm phương nghìn kế dụ dỗ phía đối tác của Sở Kha, thu mua cổ phần công ty Thắng Thiên, lại ở thị trường chứng khoáng, thu mua thêm một số cổ phần lưu động.

Ngày 14 tháng 5 năm đó, cách ngày lễ tình nhân đúng ba tháng sau, anh hẹn Sở Kha đến bờ sông xinh đẹp này, nói về lý tưởng, bàn về cuộc sống, sau đó thảy ra phần văn kiện nặng trịch chứa toàn bộ cổ phần mà anh có.

Bởi vì không thể từ bỏ Sở Kha, kết quả, anh đã làm điều này.

Biểu tình Sở Kha lúc đó ra sao?

Kiều Phi cố nhớ lại, nhưng khổ nổi, anh nhớ không ra, anh chặt chẽ nhớ rõ ngày này, nhưng lại cố tình quên đi phản ứng của Sở Kha khi đó. Ba tháng kia đối với anh mà nói, tựa như một cơn ác mộng, anh không biết mình đang làm gì, hoàn toàn giống như một người máy, hoàn thành những công việc đã được lặp trình sẵn.

Thẳng đến...... Thẳng đến khi ôm được Sở Kha vào trong lòng, anh mới từ trong giấc mộng hồi tỉnh lại, đối mặt với người mà anh hằng đêm khao khát, anh chịu thua, anh lựa chọn quên đi ba tháng làm việc kia.

Anh đã chiếm được Sở Kha, không giống như nam nhân kia bị y đánh thành một khối thịt nát.

Nhưng mà, có được Sở Kha, cũng không thể hiện hạnh phúc của anh đã bắt đầu.

Câu nói dưa hái xanh không ngọt, Kiều Phi đã phải dùng mười năm mới thấu hiểu, anh biết chính mình ngay từ đầu đã sai, sai đến không thể vãn hồi. Cho nên đối với Sở Kha, bất luận anh có oán hận bao nhiêu, thì cảm giác mang nợ vẫn lớn hơn nhiều. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà khi Sở Kha nói không chịu buông tay, anh cũng không biết phải làm sao, vì dù sao anh cũng là người phạm sai lầm trước mà.

-Hết chương 7 –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.