"Còn tìm thấy chiếc hộp này trong phòng điện hạ." Thống lĩnh cấm quân quay lại, dâng chiếc hộp gỗ tử đàn trong tay lên, "Bên trong có đồ."
Vệ Nghi mở ra xem, là hôn thư.
Ông không một động tĩnh mà đóng lại, nhét trở vào chiếc hộp gỗ, rồi đưa đồ cho Dương công công cất giữ, bản thân liếc nhìn Vệ Sóc trách hỏi: "Thái tử, vì sao đồ của gia đình tội thần tiền triều đều ở chỗ ngươi? Ngươi và hắn rốt cuộc có quan hệ gì?"
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người hắn, Vệ Sóc không đáp lời hoàng đế, cũng không nhìn những người khác, đôi mắt dài hẹp nhìn chằm chằm Diêm Vũ đang bị cấm vệ quân đè xuống đất, giọng nói lạnh như tẩm băng: "Ngươi bị ai xúi giục đến đây gài bẫy cho bổn cung?"
Câu nói này như bàn tay sắt vô hình bóp chặt lấy cổ họng Diêm Vũ, nàng thậm chí hít thở không thông, không thể tin được mà nhìn Vệ Sóc, lại thấy trong mắt hắn lộ ra mũi nhọn sắc bén, tình ý quyến luyến thoáng qua trong hồ nước nóng đêm nay đều như hoa trong gương, trăng trong nước tan biến hết.
Vì vậy nàng cố nén cơn choáng váng đáp: "Không ai xúi giục, nô tỳ cũng không có ý hãm hại thái tử điện hạ.."
"Vì sao không đến Vĩnh Hoa điện?!" Ánh mắt sắc bén vẫn đảo quanh trên gương mặt nàng, cổ họng Vệ Sóc hơi khàn, "Tối nay ngươi ở đâu, ở cùng ai?"
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Diêm Vũ cúi mắt xuống: "Nô tỳ thân thể không khỏe nên ngủ ở trong phòng. Không có... người khác."
Nàng có lẽ đã đoán ra, đồ là do Tạ Quân đưa, có lẽ từ đầu hắn vào Đông Cung, tiếp cận Thái tử, chính là để hoàn thành vở kịch của Võ Đức Đế đêm nay, nếu lúc này nàng khai ra Tạ Quân, vậy những gì hắn làm trước đó cũng đều là uổng phí.
"Người khác? Hừ..." Vệ Sóc thưởng thức hai chữ này trong miệng, thở hắt ra một tiếng, rồi lại cười lên.
Không chịu thừa nhận, vậy là ý tứ dù chết cũng muốn phủi sạch mối quan hệ với mình.
Hắn vượt qua đám người, bước lên phía trước, ngón tay mang vết chai mỏng nắm lấy cằm nàng, gương mặt ấy dưới ánh lửa trong veo rõ ràng, Vệ Sóc thản nhiên đánh giá, người trước mắt tuy đẹp thật, nhưng trái tim kia lại được điêu khắc bằng băng tuyết, hắn giơ tay vén mấy sợi tóc trên mặt nàng: "Bổn cung cho ngươi thêm một cơ hội nói thật, những thứ này.. rốt cuộc là ai đưa?"
Ngón tay nhẹ nhàng lại cào cào gò má nàng, sự thương hại và ghen ghét cứ liên tục luân phiên nhau: "Nói! Sự! Thật!"
"Những thứ này đều là của nô tỳ." Diêm Vũ nhắm mắt lại, nàng đã mệt mỏi đến cùng cực.
"Tư tàng đồ của tội thần tiền triều, coi như mưu phản." Vệ Nghị vung tay lên, dường như không muốn tiếp tục dây dưa, "Xem ra là tàn dư tiền triều, ẩn náu ở Đại Tề ta đã lâu, lập tức chém giết cung nhân này để răn đe kẻ khác."
Mặt Vệ Sóc lập tức lạnh xuống, ánh mắt lộ ra hàn quang, ngón tay bóp cằm nàng càng dùng sức, bóp ra một vết đỏ.
Một lúc sau, hắn hất tay, quay người quỳ xuống trước hoàng đế: "Phụ hoàng, sự tình xảy ra ở Đông Cung, là do nội nhân quản giáo không đúng mực, lẽ ra phải do nhi thần tự tay xử trí."
"Chỉ là quản giáo không đúng mực thôi sao?" Vệ Nghi lộ vẻ châm chọc, "Chuyện đêm nay, thái tử định xử lí như thế nào?"
"Việc này còn chưa điều tra rõ ràng, vội vàng chém giết khác nào để hung thủ thực sự như thả hổ về rừng." Vệ Sóc vững vàng hồi bẩm mạch lạc rõ ràng, "Nàng ở Đông Cung năm năm, chưa từng rời khỏi nhi thân, về tình về lý đều không có lý do để làm ra chuyện như vậy."
"Thật sự không có lý do sao?" Vệ Nghị cười, đột nhiên thân mật mà đổi cách xưng hô, "Nhị lang còn định bao che tội nhân thế nào? Chúng thần nơi đây vẫn đang đứng nhìn đấy."
Trong đám người, Tiêu quý phi và Vệ Sóc biết rõ nội tình, sắc mặt hai người đều biến đổi.
"Nhi thần nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho phụ hoàng một lời giải thích, cho chúng thần ở đây một lời giải thích." Vệ Sóc vốn đang quỳ, lúc này lại cúi rạp người dập đầu xuống đất, "Xin phụ hoàng ân chuẩn."
"Chỉ là một nữ tử, thái tử lại phải bao che đến thế?"
"Chỉ là một nữ tử, phụ hoàng cũng tin rằng nàng có thể tự làm ra chuyện này?"
Phụ tử hai người giương cung bạt kiếm đều không nhường nhau, trong khoảnh khắc không khí ngột ngạt đến cực điểm, tất cả mọi người có mặt đều im phăng phắc.
"Trẫm mệt rồi." Im lặng một lúc, Vệ Nghị cất cao giọng, gọi tên một người trong đám đông: "Trần Thế Xương, đã liên quan đến người Đông Cung, thái tử nên tránh hiềm nghi, vụ án này giao cho Đại Lý Tự xử lý, nhất định phải điều tra ra kẻ đứng sau lưng nàng."
Nói xong ông phẩy tay áo bỏ đi, Tiêu quý phi và Dự Vương thấy hoàng đế đi rồi, cũng không tâm trí nán lại, vội vàng theo sau cùng rời đi.
Đám đông cũng tản đi hết, Thẩm Lăng Thuyền đi theo sau lưng phụ thân, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn.
Nàng cảm thấy nội nhân Đông Cung kia trông rất quen mắt, lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nàng nghi hoặc hỏi phụ thân: "Phụ thân, bệ hạ nói tội thần tiền triều gì vậy, trên cuộn giấy kia lại viết cái gì?"
Nhắc đến tiền triều, Thẩm ngự sử vội kéo nữ nhi đến bên cạnh: "Đó là lời phản nghịch phạm thượng Cố Chính Hi viết năm xưa! Mau về ngủ đi, đừng hỏi nhiều. Khó khăn lắm mới điều về kinh thành, ngàn vạn lần đừng dính líu đến chuyện này!"
Cố Chính Hi... Thẩm Lăng Thuyền đột nhiên nhớ ra! Vì sao nàng thấy người đó quen thuộc, tuy rằng hình dáng có thay đổi, nhưng những nét nguyên bản vẫn vậy, rõ ràng đó chính là..
Nàng khó tin mà bịt miệng mình.
Vừa rồi ý che chở của thái tử đã rất rõ ràng, xem ra là không biết thân phận của nàng, nếu thật sự là vậy, hắn bị che mắt còn bao che cho tội nhân, chẳng phải rất nguy hiểm sao?!
Tay Thẩm Lăng Thuyền siết chặt, trong lòng thầm nghĩ..
Không được, phải xác định đúng là nàng trước, rồi mới thực sự tấu trình thái tử mới phải!
—————————————
Lời của Nguyên Viên:
Trước đây thấy nhiều người trong khu bình luận hỏi thái tử có nên nhận tội không, không thể tiết lộ nhưng trong lòng thấy nóng ruột nên mình đã viết ra...
Thái tử sẽ không thừa nhận đâu, thừa nhận chính là khẳng định tội danh thất đức của mình, hai người đều bị hoàng đế nắm thóp, cũng sẽ không bảo vệ được nàng~
Hiện tại hắn vẫn chưa biết thân phận của nàng, nên đoạn dưới là mức độ sẽ làm hắn điên tiết (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎)
Nhưng nàng khó tránh khỏi một trận đòn, ai không thích xem nội dung này có thể bỏ qua đoạn tiếp theo nha~
Rồi chương này còn 2 đoạn nữa là kết thúc, sau đó là nội dung các bạn thích~
______